Lê Hứa Huyền Trân
CÓ NÓI GÌ KHÔNG NHỈ?
Tôi nghe chút buồn vắt vẻo trong đêm
Rồi hôn nhẹ lên hiên cửa
Đêm có nói gì không
nhỉ?
Chỉ nhớ ngày ấy bóng tôi mang một vẻ đẹp rất dịu dàng
Xoa đầu tôi
Che lấp đi mọi thứ đơn côi
Lần đầu tiên tôi đã
tin thì ra bóng đêm mang một màu đẹp lạ kì đến vậy
Gió này, đêm ấy gió có nói gì không nhỉ?
Sao tôi nghe chút run lạnh khi thức dậy trong cơn ngủ vội
lúc bình minh
Khi dòng đời chộn rộn với những vất vả mưu sinh
Tôi ngủ vùi trong cơn say
Muốn mình đôi khi mất đi ý thức
Ngày hôm ấy, ánh trăng có nói gì không nhỉ?
Đôi lời than phiền về sự chen lấn của mây?
Làm trăng mất đi vẻ đẹp lung linh
Khi đáng lẽ nó được
toàn quyền khoe mình tỏa sang giữa bầu trời xám ngoắt?
Và tôi, giây phút ấy có nói gì không nhỉ?
Khi quá khứ và hiện tại đổi chỗ cho nhau
Khi nhân sinh tôi thương trở thành người tôi ghét cay ghét đắng
Và nỗi khổ ải một thời trở thành một chút xao lãng trong tôi
Lúc ấy, tôi có kịp cảm
ơn chưa nhỉ?
Hay cạn lời để nước mắt lên ngôi?
ĐÔI MẮT ẤY
Đôi mắt ấy có màu hoàng hôn
Là khi chủ nhân chúng đau
Và dòng suối rỉ ra từ những lời mà nhân sinh chẳng mảy may
suy nghĩ
Cái thứ “mặn mà” những giọt nước ấy đang mang
Chẳng phải thứ mà một trái tim đương khô cằn
Lại phải them một lần đón nhận
Nhân sinh cứ nói những điều mà họ đang nghĩ
Vì họ phơi ra trước đời mỗi ngày là những bài học chẳng thể
tin ai
Và họ nói với bạn rằng bạn là người duy nhất mà họ tin
Bạn nghĩ mình khác người vì nghe được tâm tư
Nhưng bạn giống tất cả vì họ cũng đang nghe những điều tương
tự
Và đôi mắt ấy nhuốm hoàng hôn
Dẫu đêm buông
Và ngoài kia bình minh đang le lói nhảy trên từng chiếc
lá
Mục ruỗng bởi côn trùng
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment