Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Nuối tiếc
Trong vùng tâm điểm mặt trời
Ánh sáng vô tâm cũng bị bẻ cong những ảnh hình biểu kiến
Xô lệch chiều, tự nhiên hiển hiện
Méo mó một góc nhìn đâu đó em ơi!
Kìa hoa trái đầu cành treo lúc lỉu khơi khơi
Bóng nắng đi qua rồi điều gì để lại
Vết dọc lằn ngang mơ hồ nhởn nhơ vướng phải
Một làn môi cong, buông nét ngạo đời
*
Cứ quẩn quanh trong mộng tưởng hanh hao
Không thể tự tin vào mắt mình,
những điều dường như chắc chắn
Vì ngồi không đúng chỗ của mình,
nên cứ dấm da dấm dẵng
Còn đâu như một thuở nào
Dù em đã nhún mình, giảm giá làm cao
Để bước qua những tháng năm chộn rộn
Khi nhẹ dạ lạc lòng trước những khó khăn bất ổn
Sóng gió đời, cứ thao thiết lao xao
*
Lóng ngóng anh ngồi, cố níu tuổi thơ bay
Trong nắng đương mùa, qua ba đồng bảy đổi
Trang ký ức đời, nhẹ nhàng gấp vội
Còn lại em, chiếc bóng mờ và năm tháng đắm say
Mà anh đã không đóng đúng vai và lại chẳng thuộc bài
Ánh nắng cũng cong, chỉ là anh chưa nhìn thấy
Những góc khuất cuộc đời, em dang tay che đậy
Để bây giờ không biết tỏ cùng ai …
Biền bãi cạn kiệt cùng con nước
Lô xô người, tất bật cào nghêu
Bùn quánh đặc, đôi chân trần em bước
Qua bãi bùn non lớp lớp rác rều
Giọt mồ hôi lăn tròn trên má
Chợt hồng lên thấp thoáng bóng ai
Biết có em về bên phố cũ
Sao cứ nôn nao suốt buổi cơm chiều
Nỗi nhớ, nỗi quên tưởng chừng an trú
Góc phố cũ xưa, người cũng đã xưa rồi
Bao say đắm, đã chìm trôi trong quên lãng
Chợt bừng lên, lóng lánh nguyên khôi
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn |
No comments:
Post a Comment