Tác giả Ngô Văn Ánh
ĐIẾU VĂN LỄ CHUNG ĐIỆN CỐ MẪU
Việt Nam Quốc - Tuế thứ... niên,… nguyệt,… nhật.
Thừa Thiên…
Cô ai tử… đồng gia cốt nhục huynh đệ, tỉ muội, nam nữ, tử tôn, hôn tế, nội ngoại thiết cúng chung điện chi lễ hương linh cố mẫu thế danh… pháp danh…, sinh…, chung mạng… nhật,… nguyệt, …. niên. Hưởng thượng thượng thọ cửu thập niên tuế.
HỠI ƠI!
Xuân huyên hữu hạn, nhật nguyệt vô thường.
Phong vân tụ tán, sơn nhạc tang thương.
Đau xé lòng con cháu,cạn khô dòng lệ sụt sùi tiễn mẹ ra đi
Thiên đường mờ mịt
Cõi Phật xa xăm
Tổ tiên vẫy gọi
Mẹ già cỡi hạc bay xa!
NHỚ VONG LINH TỪ MẪU NGÀY XƯA
Chính gốc con giòng, cháu giống
Ái nữ Lê tộc đại tôn, cũng từng có danh có thế .
Thuở ấu thời bà ngoại sớm qui tiên
Ông chịu cảnh cha già con muộn
Tháng ngày côi cút gà trống nuôi con
Nhờ phước đức tổ tiên, trẻ mau ăn chóng lớn.
Tuổi xuân vừa chín - mười tám, đôi mươi.
Ông tơ bà nguyệt buộc chỉ xe duyên
Chú bác cô dì mối mai khuyên bảo
Mẹ thành dâu cụ Bộ nức tiếng cự gia, nổi danh hào phú
Phong lưu đệ nhất trong làng
Âu Tây đứng đầu hàng tổng.
Những tưởng cuộc đời từ đây thay đổi, bốn mùa vất vả vơi đi.
Nào hay phận số hẩm hiu, quanh năm lận đận.
Tiếng thì có miếng thì không, quả là hữu danh vô thực.
Trăm công nghìn việc nhà chồng trút cả một đầu dâu trưởng.
Sao mai chưa tỏ vội dậy lo cơm nước thợ thầy.
Gà đã vào chuồng còn ngồi nhặt sắn khoai ngoài rẩy.
Một lòng phụng kính cha chồng
Thật dạ hiếu chăm nhạc mẫu
Lũ em chồng tuổi lớn, tuổi ăn
Tay chị trưởng lo toan mọi nhẽ.
Thịt thà cơm cá nhường em
Mắm nuối rau dưa phần chị.
Máu đầu chị đổ, bởi chú ba tính khí hung hăng.
Bụng không đủ bữa vì cô út cần người bón mớm.
Thật trọn đạo dâu hiền
Quả sáng gương chị thảo.
Miệng người người nói , mặc mẹ răng lưỡi thế gian.
Lòng mình mình hay, thây cha mép mồm trần tục.
THẾ MÀ
Trời chẳng thương người.
Họa vô đơn chí.
Năm giặc Tây đổ bộ từ biển kéo vào, lửa cháy ngút trời, tiếng kêu dậy đất.
Xóm làng đang trù phú bình yên bỗng chốc thành tiêu điều xơ xác.
Pháp xả súng, chồng bị thương, chân què, ruột thủng.
Nhật cướp lương, con đói lã, da bủng mình teo.
Thương thay số mẹ gieo neo
Thân gầy chạy giặc gánh theo con, chồng!
Long đong khắp Hà Trung, Hà Trữ.
Lận đận vùng Phú Thứ, Phú Vang
Nương nhờ Hà Ốc, Vinh An.
Ăn xin Mỹ Á, Nghi Giang, Nam Trường.
Trong cơn hoạn nạn tai ương
Đọa đày thân mẹ đoạn trường ai hay?
Cơ đồ giờ đã trắng tay
Tảo tần mình mẹ dựng xây cửa nhà.
Nhớ thuở còn ba ban sáu thập
Khi nước hôm, khi nước sáng,lúc bến đình, lúc bến chợ mẹ chẳng vắng mặt buổi nào.
Mua tôm bán lại chủ lò, có đồng lời lãi để cho đỡ nghèo.
Tan chợ Cồn, chạy lên Mỹ Lợi, chạy suốt ngày kiếm ít đồng xu.
Chợ chiều Mỹ Á, lộn ngược Đông Am, giải nắng dầm mưa kiếm thêm chút vốn.
Vai gầy gánh nặng, kẽo kẹt quanh năm
Chân yếu đường xa gập ghềnh suốt tháng.
Nuôi con dại, gái trai đầy đủ, chăm lo từng giấc ngủ miếng ăn.
Đêm đông bên ướt mẹ nằm, con đau mẹ thức âm thầm năm canh.
Cả đời mẹ nhịn ăn ,nhịn mặc, chỉ những mong no đủ chồng con.
Cả đời mẹ chịu khó chịu thương, tâm hằng muốn gia môn hưng thịnh.
CHAO ÔI !
Chỉ một đôi quang gánh,mấy cái rổ, cái sàng mà dựng nên gia nghiệp
Có vài ba điểm chợ, dăm mớ cá, mớ tôm mà nuôi đàn con khôn lớn.
Nhà cửa tuy chẳng bằng ai, vẫn có chỗ gia tiên thờ phụng, hôm sớm vào ra.
Cháu con dù chưa hiển đạt, vẫn mang danh ông cử ông đồ, rạng rỡ tổ tông, mở mày mở mặt
HỠI ƠI !
Công sinh thành dưỡng dục cao quá Thái Sơn.
Đức cưu mang bú mớm lớn hơn Đông Hải.
Xóm làng sau trước thủy chung, thân thích sớm khuya trọn đạo.
Gần chín chục mùa xuân tại thế, chưa xuân nào hưởng trọn niềm vui.
Hơn bốn phần năm thế kỉ làm người, chưa một lúc thảnh thơi đôi chút.
Bởi khó khăn kinh tế, lũ chúng con lo chạy gạo nuôi con,
Vì tha phương cầu thực, thiếu thời gian về chăm sóc mẹ già.
Trước linh sàng nghi ngút trầm hương
Có xóm có làng có họ hàng thân thích phúng viếng phân ưu
Có tiếng mõ lời kinh của đao tràng phát tâm cầu nguyện .
Ngày mai huyệt lạnh bãi tha ma, bỏ cửa bỏ nhà, rời xa con cháu.
Nắm đất cỏ khâu mẹ vĩnh hằng yên nghỉ!!
XÓT XA THAY!
Lúc còn tại thế, con cháu để mẹ bữa đói bữa no.
XẤU HỔ THAY!
Khi đã xuôi tay, lễ vật lại bày dâng la liệt.
Lễ Chung điện trầm hương nghi ngút, bát nước chén trà, mượn tiếng kệ lời kinh, nhờ phép phật siêu sinh tịnh độ.
Phút Tiến linh nghẹn ngào tiếng khóc. Con cháu gái trai giập đầu bái lạy. kính xin mẹ linh thiêng chứng giám..
Nước mắt chảy xuôi, lòng mẹ biển trời, hồn mẹ anh linh xin hải hà tha thứ.
NGÔ VĂN ÁNH
Thừa Thiên…
Cô ai tử… đồng gia cốt nhục huynh đệ, tỉ muội, nam nữ, tử tôn, hôn tế, nội ngoại thiết cúng chung điện chi lễ hương linh cố mẫu thế danh… pháp danh…, sinh…, chung mạng… nhật,… nguyệt, …. niên. Hưởng thượng thượng thọ cửu thập niên tuế.
HỠI ƠI!
Xuân huyên hữu hạn, nhật nguyệt vô thường.
Phong vân tụ tán, sơn nhạc tang thương.
Đau xé lòng con cháu,cạn khô dòng lệ sụt sùi tiễn mẹ ra đi
Thiên đường mờ mịt
Cõi Phật xa xăm
Tổ tiên vẫy gọi
Mẹ già cỡi hạc bay xa!
NHỚ VONG LINH TỪ MẪU NGÀY XƯA
Chính gốc con giòng, cháu giống
Ái nữ Lê tộc đại tôn, cũng từng có danh có thế .
Thuở ấu thời bà ngoại sớm qui tiên
Ông chịu cảnh cha già con muộn
Tháng ngày côi cút gà trống nuôi con
Nhờ phước đức tổ tiên, trẻ mau ăn chóng lớn.
Tuổi xuân vừa chín - mười tám, đôi mươi.
Ông tơ bà nguyệt buộc chỉ xe duyên
Chú bác cô dì mối mai khuyên bảo
Mẹ thành dâu cụ Bộ nức tiếng cự gia, nổi danh hào phú
Phong lưu đệ nhất trong làng
Âu Tây đứng đầu hàng tổng.
Những tưởng cuộc đời từ đây thay đổi, bốn mùa vất vả vơi đi.
Nào hay phận số hẩm hiu, quanh năm lận đận.
Tiếng thì có miếng thì không, quả là hữu danh vô thực.
Trăm công nghìn việc nhà chồng trút cả một đầu dâu trưởng.
Sao mai chưa tỏ vội dậy lo cơm nước thợ thầy.
Gà đã vào chuồng còn ngồi nhặt sắn khoai ngoài rẩy.
Một lòng phụng kính cha chồng
Thật dạ hiếu chăm nhạc mẫu
Lũ em chồng tuổi lớn, tuổi ăn
Tay chị trưởng lo toan mọi nhẽ.
Thịt thà cơm cá nhường em
Mắm nuối rau dưa phần chị.
Máu đầu chị đổ, bởi chú ba tính khí hung hăng.
Bụng không đủ bữa vì cô út cần người bón mớm.
Thật trọn đạo dâu hiền
Quả sáng gương chị thảo.
Miệng người người nói , mặc mẹ răng lưỡi thế gian.
Lòng mình mình hay, thây cha mép mồm trần tục.
THẾ MÀ
Trời chẳng thương người.
Họa vô đơn chí.
Năm giặc Tây đổ bộ từ biển kéo vào, lửa cháy ngút trời, tiếng kêu dậy đất.
Xóm làng đang trù phú bình yên bỗng chốc thành tiêu điều xơ xác.
Pháp xả súng, chồng bị thương, chân què, ruột thủng.
Nhật cướp lương, con đói lã, da bủng mình teo.
Thương thay số mẹ gieo neo
Thân gầy chạy giặc gánh theo con, chồng!
Long đong khắp Hà Trung, Hà Trữ.
Lận đận vùng Phú Thứ, Phú Vang
Nương nhờ Hà Ốc, Vinh An.
Ăn xin Mỹ Á, Nghi Giang, Nam Trường.
Trong cơn hoạn nạn tai ương
Đọa đày thân mẹ đoạn trường ai hay?
Cơ đồ giờ đã trắng tay
Tảo tần mình mẹ dựng xây cửa nhà.
Nhớ thuở còn ba ban sáu thập
Khi nước hôm, khi nước sáng,lúc bến đình, lúc bến chợ mẹ chẳng vắng mặt buổi nào.
Mua tôm bán lại chủ lò, có đồng lời lãi để cho đỡ nghèo.
Tan chợ Cồn, chạy lên Mỹ Lợi, chạy suốt ngày kiếm ít đồng xu.
Chợ chiều Mỹ Á, lộn ngược Đông Am, giải nắng dầm mưa kiếm thêm chút vốn.
Vai gầy gánh nặng, kẽo kẹt quanh năm
Chân yếu đường xa gập ghềnh suốt tháng.
Nuôi con dại, gái trai đầy đủ, chăm lo từng giấc ngủ miếng ăn.
Đêm đông bên ướt mẹ nằm, con đau mẹ thức âm thầm năm canh.
Cả đời mẹ nhịn ăn ,nhịn mặc, chỉ những mong no đủ chồng con.
Cả đời mẹ chịu khó chịu thương, tâm hằng muốn gia môn hưng thịnh.
CHAO ÔI !
Chỉ một đôi quang gánh,mấy cái rổ, cái sàng mà dựng nên gia nghiệp
Có vài ba điểm chợ, dăm mớ cá, mớ tôm mà nuôi đàn con khôn lớn.
Nhà cửa tuy chẳng bằng ai, vẫn có chỗ gia tiên thờ phụng, hôm sớm vào ra.
Cháu con dù chưa hiển đạt, vẫn mang danh ông cử ông đồ, rạng rỡ tổ tông, mở mày mở mặt
HỠI ƠI !
Công sinh thành dưỡng dục cao quá Thái Sơn.
Đức cưu mang bú mớm lớn hơn Đông Hải.
Xóm làng sau trước thủy chung, thân thích sớm khuya trọn đạo.
Gần chín chục mùa xuân tại thế, chưa xuân nào hưởng trọn niềm vui.
Hơn bốn phần năm thế kỉ làm người, chưa một lúc thảnh thơi đôi chút.
Bởi khó khăn kinh tế, lũ chúng con lo chạy gạo nuôi con,
Vì tha phương cầu thực, thiếu thời gian về chăm sóc mẹ già.
Trước linh sàng nghi ngút trầm hương
Có xóm có làng có họ hàng thân thích phúng viếng phân ưu
Có tiếng mõ lời kinh của đao tràng phát tâm cầu nguyện .
Ngày mai huyệt lạnh bãi tha ma, bỏ cửa bỏ nhà, rời xa con cháu.
Nắm đất cỏ khâu mẹ vĩnh hằng yên nghỉ!!
XÓT XA THAY!
Lúc còn tại thế, con cháu để mẹ bữa đói bữa no.
XẤU HỔ THAY!
Khi đã xuôi tay, lễ vật lại bày dâng la liệt.
Lễ Chung điện trầm hương nghi ngút, bát nước chén trà, mượn tiếng kệ lời kinh, nhờ phép phật siêu sinh tịnh độ.
Phút Tiến linh nghẹn ngào tiếng khóc. Con cháu gái trai giập đầu bái lạy. kính xin mẹ linh thiêng chứng giám..
Nước mắt chảy xuôi, lòng mẹ biển trời, hồn mẹ anh linh xin hải hà tha thứ.
NGÔ VĂN ÁNH
No comments:
Post a Comment