Nghe nói em về trên lối cũ
Bao năm rồi ta không cùng nhau
Trên lối cũ một thời hoa mộng
Bàn chân giờ dường như lạc lõng
Chiều dần phai, dấu cát rũ nhàu
Nhớ thương nào còn lại dửng dưng
Nghe nói em mới về bên phố
Biết là em có nơi có chỗ
Sao loay hoay nỗi nhớ vô chừng
Đã lâu rồi, buông một vòng tay
Hình như có chút gì xốc nổi
Sao mình lại dại khờ gấp vội
Cứ cào bằng nghĩa trả tình vay
Anh cũng vui, em đã an yên
Thôi cuộc sống đã trôi như vậy
Sao hoài vọng mơ hồ còn thấy
Trong thẳm sâu đầy ắp muộn phiền…
Mưa Phan Thiết
Mưa lặng lẽ, trắng trời Phan Thiết
Mắt đăm đăm, ngóng bước ai về
Con thuyền nhỏ, một mình tách biệt
Lênh đênh trong mưa gió mãi mê
Trên vụng biển, cơn giông lấn bấn
Sóng xô nghiêng xác rác bãi bờ
Trong tiếng sóng, tiếng mưa quyện lẫn
Chiếc thuyền con một dấu chấm mờ
Ánh mắt lo âu, mưa giăng tối
Chiều bao giờ, đã xuống từ lâu
Sóng tiếp sóng từng làn chìm nổi
Cứ lao xao như thuở ban đầu
Đời bận rộn, buồn hiu cơm áo
Lãng quên thời hoa mộng ngày xưa
Chỉ còn lại đôi bờ thực ảo
Lẫn vào trong tím biếc cơn mưa
Chợt con sóng vun bờ òa vỡ
Chiếc thuyền con chếch hướng nẻo về
Bờ ngực trẻ vồng cong cõi nhớ
Sóng dập dờn cuốn níu đam mê…
Ngày em trở lại
Không ra đi, sao em trở lại
Nối mối tình hoa mộng ngày xưa
Như sông xa thương bờ nhớ bãi
Đã trở về dưới những cơn mưa
Biết không thể như ngày đã cũ
Người bây giờ cũng đổi thay rồi
Bao khắc khoải, một đời sương phụ
Theo nỗi buồn năm tháng dần trôi
Còn nguyên đó, dấu tình đắm đuối
Bỏ quên bờ xuân mộng từ lâu
Con nước lững lờ như đếm tuổi
Còn không em, một thuở ban đầu?
Có một chút ngượng ngùng bổi hổi
Nghe dư âm đọng lại xa xăm
Cơn gió thổi, khoảng xanh vồi vội
Tiếng lòng nghe gờn gợn sóng ngầm
Rồi anh sẽ lấy gì bù đắp
Cho thời gian vướng víu đam mê
Rơi đâu đó tiếng cười ngượng ngập
Bùng vỡ đêm, quên mất lối về
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment