HOA RỤNG THỀM XUÂNSương chiều rã mộng phù hưTrăng đêm theo lối chân như tìm vềLục trần ngũ dục bùa mêTâm thân rời rã nhiêu khê tháng ngàyTrăm năm giấc mộng trần aiBao nhiêu vinh nhục đắng cay vở tuồngTa về ôm lấy chữ buôngVịn câu vô ngã không buồn không vuiDòng đời nước chảy về xuôiĐường tu lặng lẽ bùi ngùi lối riêngCành tâm vượn khỉ luyên thuyênHá đâu phải dễ lặng yên gương hồVề đâu hoa đốm hư vôĐông qua xuân đến cành khô lại cườiPháp thân bất diệt tinh khôiThềm xuân rụng đóa hoa rơi năm nào...XUÂN TINH KHÔILấp lánh ánh nhìn từ đôi mắt của mùa xuânTrong khu vườn thơm mùi nắng mớiLũ gió tinh nghịch lăn tròn trên đám cỏVỡ giọt sương những rung động khẽ khàngNở âm thầm vài bông hoa không biết tênDây thường xuân trườn mãi vòm xanh không mệt mỏiDường như mùa xuân đang lan bất tậnTrong khoảnh khắc mường tượng của một ai đóKhước từ những chiều vàng rực rỡGối đầu lên giấc mơ phù sa đồng bãiDáo dác tìm xuân cánh én tách bầy bay lạcMênh mang chân trờiVô định đường hướngCó hay khôngÁnh mắt bao dungTình xuân độ lượng khôn cùngTự hỏi mình làm sao phủi hết ưu phiềnNhững cung đường gió bụiCỏ khô và nắng cháyNgược lối hoang vu chai sạn bàn chân mỏiƯớc trở về làm bầy trẻ nhỏÙa vào lòng xuân tinh khôi...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, February 20, 2024
HOA RỤNG THỀM XUÂN, XUÂN TINH KHÔI – Thơ Tịnh Bình
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment