Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Làng em bên rừng cát
Đi qua trảng cát vàng
Đồi Ma Dương chín đỏ
Chiều trong, trời lộng gió
Cát vàng chảy miên man
Hoa mua tím ngẩn ngơ
Bên rừng thưa già cỗi
Bóng ai đang gấp vội
Như một dấu chấm mờ
Vệt nắng đổ lần qua
Trên đường xa màu nhớ
Quện bụi lầm cát lỡ
Tiếng rừng như ngân nga
Đâu mùa Nhãn, mùa Xây
Mùa Găng rừng chín mọng
Còn đây dường khê đọng
Một nỗi nhớ dâng đầy
Cuối quảng nắng đường xa
Làng em mờ trong cát
Chân ngày trôi nghiêng dạt
Tiếng đời rung thiết tha
VIII/21
Giận dỗi
Em giòn như tia nắng
Sáng trong chiều, mưa ngâu
Biết đâu tờ giấy trắng
Đốt cháy anh tình đầu
Nhưng mà anh tự nguyện
Nên còn chút tro tàn
Gió ngập ngừng rù quyến
Đầy trời nắng mênh mang
Nhịp đời trôi mê mãi
Em vô tình bước qua
Nhánh cỏ may vướng lại
Níu bàn chân ngọc ngà
Vướng ngang làn nắng mỏng
Ngoái lại má ửng hồng
Nét xuân thì khê đọng
Trên một làn môi cong
Em ơi! Đừng như vậy
Nắng cũng đi theo mùa
Một mai em sẽ thấy
Đâu còn mà phân bua …
11/91
Mùa đi
Bươn bả gió, lừng khừng nắng
Trắng dòng sông trôi phẳng lặng mùa đi
Kìa em, còn vướng bận gì?
Mà sao nỡ để xuân thì trượt qua
Em đã tìm được bên chân chiều
Bao nhiêu điều có thể
Sao lại còn đắn đo như thế
Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu
Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng
Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều
Có một bữa em ngồi hong tóc xõa
Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều
Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy
Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu
Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy
Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment