Tác giả Huy Uyên |
Chùm thơ: Huy Uyên
TÌNH Ở LẠI
1- Nữa Đêm Về Đóng Cửa
Áo em màu lá
rụng
Mùa thu đã gần
kề
Cuối trời ai
còn đứng
Ngậm ngùi
khói,sương,mây .
Ừ chút mây
bồng bềnh
Nơi em xưa ngái
ngũ
Nụ hôn đậu
lênh đênh
Từ em buồn xa
xứ .
Em chiêm bao
phù-thủy
Sầu chi ơi
H. xưa!
Mắt người
tuồng mộ chí
Vĩnh-biệt nhau
tới giờ.
Em dông bão gió
lùa
Quán người
khuya vắng khách
Phố, về bước
chân chưa?
Để tim hoài
nuối tiếc.
Từ em xa lạ
quá
Mắt lá răm
thôi nhìn
Giọng cười hồ
băng rã
Nổi buồn phía
sau lưng.
(Ta bơi qua sông
Dịch
Lòng mãi hắt
hiu buồn
Bốn mươi năm
bi-kịch
Cuộc đời có
gì hơn ?)
Em tượng đá
cô-đơn
Rêu thả sương
tóc rối
Cả đời ai mãi
buồn
Vàng bay khuất
nẻo đợi.
Nữa đêm về
đóng cửa
Cầm trong tay
đóa hoa
Rượu đầy vơi
lệ ứa
Em ở đâu bây
giờ?
2- Mưa Bên Sông
Rồi em cũng
quay về dòng sông nhỏ
Đêm đầy trăng
khuất dấu dậy thì
Dịu dàng từng
hàng cây cuối phố
Lặng lẽ nghiêng trôi những chuyến đò theo.
Em nắng mưa
phơi thân thể trần truồng
Nhà người đèn
hiu hắt cháy
Vờ trôi tợ
một đám mây quên
Tàu về ga không
bàn tay vẫy.
Từ em theo
thuyền ôm con sóng
Dỗ dành tim
từng nhịp đập điên cuồng
Mai có về nơi
xưa vắng bạn
Mưa cùng sông
lặng lẽ rơi tuôn.
Em chảy tan dấu
vết cuộc tình
Khâm-liệm nốt
mãnh đời cô-quạnh quá
Mặt trời dỗ
mãi đám tang đêm
Đem chia hết
trăm ngàn nổi nhớ.
Em giăng kín sầu
đông xa lạ
Quê hương vẫn
nắng gió hai mùa
Tiếc nhau chi
gởi tim về
biển cả
Nổi chìm tình
nào có trở lại đâu.
Con đường nhỏ
xưa thấy nhớ em đi
Đằm thắm mãi
chiều hiên, đò, quán
Ly cà-phê và
tiếng thở dài
Mây bay, sương
mù,mưa lạnh.
Em của riêng
một đời xa xứ
Biết quê xưa
còn cánh lả cò bay
Ở lại
ruộng vườn
cây đa bến đò còn đó
Bìm bịp kêu
chiều em ngơ ngẩn có hay?
3- Trên Đồi Golgotha
Ngày em xa con đò
bến chợ
Tôi đứng lặng
buồn ngang khúc sông
Tình từ buổi
thôi không còn nữa
Da diết đau như
muối xát trong lòng.
Quạnh quẽ chiều quanh lối hiên mưa
Ngồi một mình
cay sầu trong quán rượu
Bao nhiêu năm
tình đã trôi đâu
Chúa vác lên
đồi Golgotha cây thập-tự.
Hỏi lòng có
vơi đi nhân-thế
Bài ca xưa che
lấp điêu-tàn
Nửa đêm về
ắp đầy búng máu
Buổi quê hương
tràn bao nỗi đau thương.
Em che lấp đau
trên mộ bia người
Cầm dĩ-vãng
giọt buồn nắng đổ
Mù khuất rồi
từng lối đi xưa
Trần gian ắp
đầy bão tố.
"Lòng-trần-đầy-tơ-vương-khanh-tướng"
Ngoài kia còn
lắm gió mưa bay
Đảo điên cõi
người đầy huyễn mộng
Núi sông xưa
cũng thiêu cháy bất ngờ.
Ở lại cùng em
cho hết đoạn đường
Thành-phố nhuộm
màu đen tang lễ
Phiền đau xưa
gõ từng nhịp trái tim
Nhỏ mãi giọt
sầu hoài không dứt.
Bỏ lại lãng
quên đời cho cây núi
Chiều lắt lay
đám khói mờ sương
Lá bên ngoài
rụng đầy vơi hờn tủi
Nụ cười xưa
ai bỏ lại bên đường.
Vĩnh-viễn em
say quên bóng mặt trời
Em còn có xót
cay đời thiếu-phụ
Em khỏa thân đêm
qua những đêm say
Tình yêu người
bạc lòng chim cú.
Tôi còn lại
cuối cùng hơi thở
Ngập ngừng
trao hôn lần cuối bên người
Mưa vội bỏ đi
lạc tình con
phố
Bên kia sông
những cánh lục-bình trôi .
4- Dấu Tình Trên Bờ Ngực
Cay đắng tình
ai ly rượu độc
Nhà người nến
hai hàng phục-sinh
Dưới chân
Jesus có em đứng khóc
Phả hơi thở
riêng ai cuối cùng.
Em đóng cửa
thiên-đàng
Xót đau tôi đời
địa-ngục
Những hàng kẽm
gai rào kín giăng ngang
Trên cao
ba ngôi tuồng
như mắt lệ.
Tình hong khô
đống than cháy đỏ
Thầm hỏi một
lần em lại về chi?
Đu quay mùa bão
dông lốc tố
Đêm cuối cùng
em còn lại những gì?
Buổi theo em và
cuộc tình
Môi người bờ
ngực hương ngào ngạt
Cuối dốc đời
lặng thinh
Một lần thôi
đành đánh mất.
Bỏ lại dấu
tình trên bờ ngực
Ngủ điên mê da
thịt đốt nồng
Em đi không hề
nói trước
Sắc bên trời
lận đận để tôi mong.
Cuối phố quỷ
dữ đứng đợi người
Cầm tim chen sầu
vào hoa lá
Những vết bầm
đem cắt chia hai
Dấu cổ tích
khuất bóng em xa lạ.
Tôi con tàu xưa
quay lại
Dĩ-vãng xưa
chết kí-ức trôi buồn
Cả một đời
đợi chờ trên núi
Mộ của người
bão tố đã đem chôn .
Thắp-hương-niệm
tình xa cũ
Hạnh-phúc ai
chìm đắm nào ngờ
Em xa xăm hoài
bóng mây quá khứ
Tôi trở về
tỉnh lại giấc chiêm-bao !
5- Áo Trắng Tam-Kỳ
Em qua sông mắt
buốt đò chiều
Nắng lụa tan
trên đồng ngũ sớm
Bao tháng năm
chờ bên bến quạnh-hiu
Cuộc tình người
vội vàng
ai khâm liệm.
Mênh mông đời
chảy theo sông trôi nổi
Ngày tiển đưa
em hai mắt có đuôi
Ở bên đó nhà
người cùng tiếng gọi
Che dấu đời
chi quên cả môi cười .
Gói nỗi buồn
trên cầu Tam-Kỳ
Tình xuôi hai
Núi-Thành,Tiên-Phước
Giấc mơ người
thôi biết trôi đâu
Nhớ hàng
cây, con đường, phố nhỏ .
Em hai mắt xoe
tròn thuở ấy
Có quay về hò
hẹn lời xưa
Ngơ ngẫn tìm
ai quanh lối chợ
Đợi ai chiều
nay lặng lẽ
dưới bến sông
về .....
Những trưa
trước Đức-Trí, Bồ-Đề
Ngó về
Thiên-Ân,Trần-Hưng-Đạo
Áo trắng người
tóc nón nghiêng che
Dịu dàng chi
lòng tôi đến thế .
Ở Trần-Cao-Vân
nắng mưa Quảng-Tín
Ngày đưa em xe
xuôi ngược Chu-Lai
Có gió tiễn em
làm buồn thị trấn
Thao-thức ai đổ
lệ hết canh dài.
Em có đi ngang
nhà thờ Cao-Đài
Con đường ở
Tam-Kỳ đẹp nhất
Thiên-đường
"mù-u" dấu kín trong tôi
Nơi tượng Chúa
đằm buồn trong hai mắt.
Em vân vê tà
áo màu vàng nhạt
Gió quấn chân
em bước nhẹ bên đường
Quanh em hoa
tường-vi hé nở
Để trong hồn
tôi
một chút tơ
vương.
Em chiều đi
hồng hai má đôi môi
Hoa sửa nở
trắng vàng sông rực rỡ
"Lay Chúa
sao cho con lấy được người"
Thư đã trao em
ngày hai ta ở
vườn quê An-Thổ.
Tình yêu ai một
đời để nhớ
Thơm môi em mật
ngọt Tam-Kỳ
Nhiều lần tìm
quên bóng ai ngoài phố
Chôn vội tim
người,tím một chiều đi.
Huy Uyên
(tháng
8-2016/trước khi về Sài-Gòn)
No comments:
Post a Comment