Valentine -Thư Cho Người Yêu Cũ
Hoàng Ái Đông
Anh thương mến,
Đã hơn 40 năm rồi, em muốn chôn kín
cuộc tình này. Cuộc tình mà cả hai chúng ta đều phải thao thức trăn trở. Anh
phiêu bạt nơi phương trời hải ngoại, em tất bật ở chốn quê nhà vì miếng cơm
manh áo và muôn vàn chuyện thế sự đau đầu. Hôm qua em lang thang trên mạng gặp
được bài viết của vợ anh: Tình Tự Võ Bị. Anh ơi! Em cố nén không muốn khóc
nhưng sao nước mắt em cứ trào ra. Rồi em đã khóc, khóc cho một cuộc tình nhiều
uẩn khúc và ngang trái của chúng mình. Không biết giờ này bên phương trời Tây
anh có chút gì nhớ về em không? Hay anh đang say giấc nồng bên người vợ yêu qúi
của anh.
Anh yêu! Cho em gọi lại từ này nhé
vì bây giờ anh đâu còn thuộc về em. Anh đang yên bề gia thất và rất hạnh phúc với
vợ con đúng như chị Linh nói trong "Tình Tự Võ Bị”. Nhớ lại chuyện ngày xưa lúc
tụi mình mới lớn lên. Anh 16 còn em 15, mình quen nhau ở khu vườn nhà em. Khu
vườn rất đẹp và xinh xinh trong ký ức của em bây giờ. Ba em trồng toàn cây lưu
niên và trước mặt nhà Ba trồng rất nhiều hoa. Em nhớ anh nói anh thích nhất là
cây hoa phượng tím. Vì mỗi lần anh đi ngang nhà là nhìn thấy em đang học bài dưới
gốc cây phượng đó. Ba mẹ em không có con trai, bốn chị em gái ba đặt tên bốn
mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Em là con út nên rất được ba mẹ cưng chiều. Em là bé
nhút nhát nhất trong nhà, không có bạn nhiều, chỉ có Ngọc Sương học cùng lớp với
em. Nhờ hái trái cây cho nhà em mà sau này anh và em quen thân nhau. Năm em học
Đệ Tam thì anh đã Đệ Nhất của Trường Trung Học Nguyễn Hoàng.
Nhớ lắm. Mỗi lần tan trường anh cứ
bước đi sau theo em về nhà. Con đường Lê Văn Duyệt từ Trường Nguyễn Hoàng đến
Thôn Hạnh Hoa sao mà dễ thương qúa. Có nhiều lúc em đã quay lại nhìn anh nhưng
sợ mấy đứa bạn chọc quê, “Mi nhìn ai mà mà nhìn hoài rứa?" Em đỏ mặt chối bai bải, “Có nhìn ai mô.” Ngọc Sương lại chọc em, “Con gái nói có là không, con gái không
là có.” Rồi cả bọn phá lên cười. Những ngày tháng như vậy tình yêu lớn dần
trong lòng em. Cả em và anh đều giấu kín chuyện tình mới lớn này chỉ thể hiện
qua ánh mắt qua những lần anh đến giúp nhà em hái những trái cây lưu niên. Anh
không đẹp trai nhưng trái tim anh rất đẹp và ấm áp trong lòng em. Em nhờ anh giải
mấy bài toán phương trình năm em học đệ ngũ, đệ tứ. Em học toán rất dở. Anh có
nói sau này em sẽ thành cô giáo dạy văn còn anh là một kỹ sư xây dựng. Đúng, anh
đã kiến trúc một đồ án tình yêu trong tâm hồn em. Để đến bây giờ đồ án dở dang
và chúng ta đang ở hai phương trời cách biệt. Em tên Hoàng Thị Đông, sau này mỗi
lần viết thư cho em anh thêm chữ lót Ái Đông. Hoàng Ái Đông. Anh nói anh yêu mùa
Đông nên gọi em là Ái Đông. Mùa Đông có gì đâu mà anh yêu? Cây cối xác xơ, màu
trời xám xịt và lũ dơi rủ nhau đi tìm giấc ngủ dài. Còn em thì thao thức đọc và
viết thư cho anh rồi quên soạn giáo án cho ngày mai đến lớp. Em hư quá phải
không anh?
Anh đậu Tú Tài hai và chuyển vào Huế
học Văn Khoa. Em thiếu vắng đi một anh bạn hàng xóm. Những buổi chiều vắng anh,
khu vườn nhà em trở nên hiu quạnh. Em không còn học bài dưới cây hoa phượng nữa
mà chôn mình trong căn phòng rồi tưởng tượng anh đang ngồi trong ghế giảng đường
hay đi bên một cô gái Huế nào đó. Em rùng mình không dám suy nghĩ nữa. Em yếu
đuối và đa nghi qúa phải không anh? Tội nghệp con chim xanh Ngọc Sương lâu lâu
qua nhà chơi, nhét trong túi em một bức thư anh viết gởi qua địa chỉ nhà nó. Tất
nhiên anh không dám gởi trực tiếp cho em vì anh sợ ba mẹ em la rầy.Thư anh kể
nhiều chuyện vui ở Huế, nhất là chuyện anh gặp lại cô giáo cũ Như Quỳnh làm cố vấn
lớp Anh văn của anh và gặp hai ông Giáo Sư nước ngoài Chuffer và Mayllier dạy
khoa Anh văn. Anh kể mấy vị giáo sư đó rất thương anh vì anh là người sinh viên
nghèo và chiụ khó nhất lớp. Nhà anh nghèo không đủ tiền cho anh vào học trong
Huế nên anh phải đi dạy kèm kiếm thêm tiền mua course. Mỗi lần anh lên giảng đường, khuôn mặt anh nhợt nhạt vì thiếu dinh dưỡng. Ôi càng nghe em càng thương anh vô
cùng, đời sao bất công thế? Em thì sống trong một gia đình giàu có và được cưng
chiều đủ thứ, muốn gì cũng được. Còn anh thì ngược lại.
Vài tháng sau em nhận một lá thư cuối
của anh trước khi anh đi vào Đà Lạt học khóa Sĩ quan. Trong thư có đoạn anh viết:
“Nhà anh nghèo qúa anh không đủ điều
kiện học tiếp nên chọn con đường binh nghiệp. Hơn nữa, ba tháng ở Huế, anh bị mất
phương hướng. Suốt ngày phải tham gia phong trào sinh viên tranh đấu đã làm anh
chán nản, không học hành gì được mà suốt ngày đi biểu tình, đấu tranh với mục
tiêu không rõ ràng. Người ta đã chính trị hóa học đường.Vì thế nên anh đã rời bỏ
giảng đường văn khoa và giã từ thành phố Huế, thành phố mà anh có rất nhiều kỷ
niệm với thầy cô và bạn bè. Anh đã lên đường gia nhập quân đội, em hãy yên tâm hẹn ngày gặp lại…”
Đọc thư anh em không buồn với sự quyết định
thay đổi hướng đi nhưng em chỉ buồn vì lần này em đã xa anh, xa thật rồi không
biết ngày nào gặp lại. Làm thân con gái mới lớn, tình yêu đầu đời em đã nếm mùi
cay đắng. Sau bốn năm ra trường không biết anh còn nhớ em không hay cuộc đời
binh nghiệp và lý tưởng hào hùng của một chàng sĩ quan trẻ sẽ làm phai mờ hình ảnh
em trong tâm hồn anh.
****
Thế rồi năm 1972 chiến tranh trở
nên ác liệt, tỉnh Quảng Trị mình phải di tản. Em theo gia đình vào định cư ở trại
Hoà Khánh Đà Nẵng. Lúc đó em đã đậu vào Trường Sư phạm Việt Văn Huế đúng như
anh và em đã ước mơ.Tình cờ em đã gặp lại anh ờ Đà Nẵng trong những ngày anh đi
chiến dịch ở vùng Hoà Khánh, Nam Ô. Em vui mừng như mình vừa trúng số. Và em đã
có những ngày hạnh phúc bên anh. Nhìn anh rắn rỏi và phong trần hơn xưa. Nhân một
lần đi chơi với hai người bạn cùng khóa với anh tấm hình các anh chụp trước Tượng
Phật ở Hoà Khánh em còn giữ đến bây giờ.
Lúc này tư tưởng anh đổi khác, anh
không còn dự định tương lai làm kỹ sư nữa mà thích làm một phóng viên chiến
trường sau khi mãn khóa nên lúc nào
trong tay anh cũng có những cuốn sách của nhà văn quân đội Phan Nhật Nam :Mùa Hè
Đỏ lửa hay Dựa Lưng Nỗi chết v.v.. Còn em thì muôn đời vẫn yếu đuối và lo sợ mất
anh vì chiến tranh càng ngày khốc liệt. Em hiểu lý do tại sao anh không bao giờ
hứa hẹn với em một điều gì về tương lai. Vì nghĩ đời lính rày đây mai đó, sống
chết gần nhau lỡ mai này… Anh hay hát cho em nghe bài: Góa phụ ngây thơ:
“Đơn xin cưới một tờ đơn xin cưới
Anh thảo rồi anh lại xé em ơi!
Bỡi không muốn thấy người yêu nhỏ
bé
Một sớm nào thành góa phụ ngây thơ”
( Nhạc Trần Thiện Thanh)
****
Tháng tư năm 1975, khóa anh ra trường
sớm vì nhu cầu của chiến trường. Gia đình em cũng di tản vào Sài Gòn ở Đường Tô
Hiến Thành. Anh chọn binh chủng Biệt Đông Quân đóng ở Long Bình. Anh được về
phép 24 giờ nhưng mới được một ngày, anh phải trở về trình diện đơn vị theo lệnh
của cấp trên. Anh vội vàng chia tay em và gởi lại bộ vét-tông mà anh mang từ Đà
Lạt về và những kỷ vật gồm thư từ và hình ảnh của anh và em. Em hụt hẫng và nghẹn
ngào, chỉ biết cầu nguyện cho anh được bình an khi ra chiến trường. “Túy ngọa sa
trường quân mạc tiếu. Cỗ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.” Em sợ câu đó lắm. Em cầu
mong anh trở về trong thanh bình và chúng ta được sống bên nhau trong thế giới
không chiến tranh, không hận thù.
Anh thương mến! Em nhắc chuyện cũ
nhiều qúa phải không anh? Vì đó là một quãng đời thật đẹp đối với em. Con gái mới
lớn lên và mối tình đầu ghi dấu trong tim làm sao em quên được. Sau 1975, em mất
liên lạc với anh vì thế sự xoay chiều. Nghe nói sau khi ra khỏi trại cải tạo, anh
về quê lấy vợ rồi mai danh ẩn tích ở đó. Anh không liên lạc với em cũng phải vì
anh mặc cảm là một người thua cuộc, một người tù cải tạo. Nhưng không anh ơi, mặc
dù thời sự xoay chiều nhưng trái tim em không bao giờ đổi hướng. Sau khi ra trường, em chọn về dạy ở La Gi - Bình Tuy vì nơi đó có rất nhiều dân Quảng Trị vào sinh
sống. Những lúc buồn nhớ anh, em ra dạo ở bờ biển Bình Tuy, nhìn ra khơi, tưởng tượng
anh đang làm việc ở xứ người. Đang sống hạnh phúc bên vợ con và vui chơi bên bạn
bè đồng đội của anh ngày xưa. Còn em vẫn muôn đời cô đơn và yếu đuối.
Thôi thì: “Duyên trăm năm đứt đoạn. Tình một
thưở còn hương.” Ngày Lễ Tình Yêu em cầu chúc anh sức khỏe và hạnh phúc bên gia
đình. Em mượn mấy câu thơ của TTKH thương tặng anh để nhớ lại mối tình đầu.
“Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên
Thì ai đem lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút
duyên”
(Trích Bài thơ thứ nhất.
TTKH)
Viết xong thư cho anh, em nhìn ra ngoài trời vẫn
mưa rả rích, mùa đông về buồn da diết như tâm trạng của em bây giờ.Tạm biệt
anh.
Người xưa của anh,
Người xưa của anh,
HAĐ
Valentine 2018.
Viết từ La Gi, Bình Tuy.
Valentine 2018.
Viết từ La Gi, Bình Tuy.
No comments:
Post a Comment