Nhà thơ Tịnh Bình
NỖI BUỒN LẤP LÁNH
Nhặt bóng mình trên cành xuân úa
Vạt nắng đầu ngày tội nghiệp
Cố hong khô cơn mưa ban sáng
Sửa soạn lại lược gương
Bước thanh xuân vồi vội
Đi tìm giấc mơ chấp chới bay...
Đi qua ngày nâu xám
Mùa tự dỗ mình bằng khúc hát mơ xanh
Mặc loài gió không nguôi cơn nức nở
Làm rơi vỡ một làn hương
Cánh bướm nhỏ không thể níu giữ bước chân xuân xa dần
Những bông hoa lụi tàn trong chiếc bình gốm cũ
Ô cửa im lìm từ chối một ban mai
Chiếc đồng hồ thong thả nhịp sau cùng
Ngày đầy gió
Giấc mơ vỗ cánh bay giữa mùa hư thực
Thả xuống nỗi buồn lấp lánh
Trong thế giới riêng mình
Sau cánh cửa tự an yên...
Tịnh Bình
NỖI BUỒN LẤP LÁNH
Nhặt bóng mình trên cành xuân úa
Vạt nắng đầu ngày tội nghiệp
Cố hong khô cơn mưa ban sáng
Sửa soạn lại lược gương
Bước thanh xuân vồi vội
Đi tìm giấc mơ chấp chới bay...
Đi qua ngày nâu xám
Mùa tự dỗ mình bằng khúc hát mơ xanh
Mặc loài gió không nguôi cơn nức nở
Làm rơi vỡ một làn hương
Cánh bướm nhỏ không thể níu giữ bước chân xuân xa dần
Những bông hoa lụi tàn trong chiếc bình gốm cũ
Ô cửa im lìm từ chối một ban mai
Chiếc đồng hồ thong thả nhịp sau cùng
Ngày đầy gió
Giấc mơ vỗ cánh bay giữa mùa hư thực
Thả xuống nỗi buồn lấp lánh
Trong thế giới riêng mình
Sau cánh cửa tự an yên...
Tịnh Bình
No comments:
Post a Comment