Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, August 15, 2017

BUỒN NHỚ CỐ HƯƠNG - Thơ Phan Thạch Giang



       Tác giả Phan Thạch Giang


BUỒN NHỚ CỐ HƯƠNG
(Tặng bào đệ Phan Thạch Nhân, bạn Vũ Phúc - Hoàng Hoa, những bạn thân của tôi có gốc gác Nhan Biều)

Gởi về cố hương bài thơ của tôi
Cho bạn bè
Có đứa còn ở lại
Có đứa đã ra đi
Có đứa mãi mãi không về
Có đứa đã lỡ quên đi 
                      một quê hương mình Quảng Trị

Gởi về cố hương bài thơ của tôi
Cho mẹ hiền tôi giờ đang yên nghỉ
Ở nơi nao hay ở tận cuối trời
Cho Chị tôi mùa Đông nhớ tôi, 
                             chị thường ngồi bên song cửa
Cho những đứa cháu, tôi chưa thuộc tên nhớ họ
Đứa còn đang ẳm ngữa
Đứa cắp sách đến trường
Và cho cô gái láng giềng dạo ấy tôi thương

Gởi về cố hương bài thơ của tôi
Hôm nay về thăm trường cũ đâu rồi !
Nguyễn Hoàng ơi - đâu một thời để nhớ ?
Ai nỡ chôn vùi kỷ niệm của tôi ?
Tôi bỗng mù lòa dưới một chiều Quảng Trị
Một chiều xưa đã mất - Nguyễn Hoàng ơi

Gởi về cố hương bài thơ của tôi
Bài thơ tôi nhớ những chàng trai
Nơi xóm nghèo quê cũ
Những chàng trai lãng mạn đa tình
Và những nàng thiếu nữ đẹp như tranh
Có những ngày vời vợi ở xung quanh
Họ nuôi mộng viễn hành
Say say tình viễn xứ
Mong ra đi tìm biển rộng sông dài
Nơi đó có một thời
Có đứa vào quân ngũ
Có đứa vui ruộng đồng
Có tôi ngồi lặng lẽ bên sông
Có đứa bước theo chồng
Có nàng thành quả phụ khi tuổi đời nàng rất trẻ
Có chính tôi cũng sách đèn, cũng rong chơi,
cũng học đòi làm thi sĩ 
                - viết bài thơ đem bán chẳng ai mua
Nên giữ mãi lặng thầm trong ký ức
Mơ một ngày xin cát trắng phủ đời thơ

Tôi về Quảng Trị quê tôi đó
Nhặt lại câu hò của mẹ xưa
Để quên đi
Quên đi những vết roi đời
Quất tím bầm thân phận
Quên đi những lắm gian truân trên vai áo bạc màu
Và có đôi lần giữa Sài gòn ta lại gặp nhau
Bên ly cà phê, nhớ ai - rồi muốn khóc.

Quảng Trị ơi.
Về đây, tôi đâu là viễn khách
Tuổi thơ tôi trước cổng đình làng
Tôi từng say nhìn từng ngôi miếu cũ rêu phong
Bài thơ thứ nhất tôi viết trên đồi cát trắng
Ở trong tôi còn những chiều sân ga rất lặng
Tiếng còi tàu xé gió giục đời trai
Tôi ra đi mối tình đầu ở lại

Suốt một đời vương mang tình gió bụi
Cố nhân ơi tìm lại biết nơi nào
Tôi lại thẩn thờ nghe cơn gió thổi lao xao

                                 Phan Thạch Giang

No comments: