Tác giả Trần Ngọc Hưởng |
Ngồi Quán
Ngồi cà phê đợi
một người
Nửa năm mà ngỡ đã
mười năm hơn.
Một người cả một
trời thương,
Một vòm sao nhớ,
một phương trời tình.
Ngồi cà phê nhận
ra mình,
Là con kiến nhỏ
quẩn quanh miệt mài.
Tuổi se sắt dấu
tàn phai,
Tình thơ còn đậu
bên vai thì thầm.
Ngồi cà phê ngóng
mù tăm,
Đôi vòng tay ấm
chợt gần lại nhau.
Anh về đâu? Em ở
đâu?
Ngập ngừng dấu cỏ
chân lau mịt mờ?
Ngồi cà phê hiệp
vần thơ
Anh đang ngồi giữa
đôi bờ nhớ thương
Thời gian giọt nhỏ
rơi suông
Biển dâu một đóa
vô thường nở hoa
Ngồi cà phê đợi,
… mình ta,
Môt mình, anh mới
thực là chính anh
Chỉ là một vết
thương lành,
Em đừng xét nét mà
thành xa xôi.
Trần Ngọc Hưởng
Hai Đầu
Nơi đây nơi ấy xa
vời vợi,
Làn sóng điện từ
nối mạng nhau.
Cứ ngỡ kề bên từ
mới gặp,
Ngại chi thương nhớ
ở hai đầu.
Màn hình vuốt nhẹ
tay âu yếm,
Như thể anh đang
vuốt tóc dài
Sau phút chuông reo em
bắt máy,
Lòng anh lắng đọng
dáng hình ai.
Sớm mai thức giấc
bên hiên nắng,
Háo hức đàn chim
hót tỏ tình.
Rất đỗi hồn nhiên
trào cảm xúc,
Như đang nói hộ
tiếng lòng anh.
Hoa lá vườn nhà mùa
khởi sắc,
Sương hồng lấp
lánh nắng mai trong.
Khép hờ cánh cửa
em đang đợi,
Kìa ngón tay anh vuốt
phập phồng
Cả tiếng cu gù thăm
thẳm quá,
Một trời nơi ấy
một trời thương.
Nơi đây anh bỗng …
chao ôi nhớ!,
Em đứng nghiêng đầu
chải tóc hương
Trần Ngọc Hưởng
Trước Biển
Biển ngực trần
khao khát,
Sóng lùi xuống chồm
lên
Dạt dào ôm bãi cát,
Khỏa lấp vết chân
mềm
Nồng nàn mà lặng
lẽ,
Giấu biển trong mắt
mình
Một mảnh hồn thơ
trẻ,
Say hoài sóng biển
xanh.,
Biển cồn cào thả
sóng,
Em cồn cào tơ vương.
Thực hòa chung với
mộng
Ngây ngất một cánh
buồm
Biển gửi tình vào
sóng,
Em gửi tình vào thơ
Bãi cát trưa cháy
bỏng,
Bọt tung trắng bến
bờ.
Dáng em tuy bé nhỏ,
Giữa rộng lớn dòng
đời
Đối diện em anh ngỡ
Trước muôn trùng
biển khơi …
Trần Ngọc Hưởng
No comments:
Post a Comment