Tác giả Thủy Điền
HIỂU LẦM
(Tặng cô NNL để thay lời xin lỗi)
Một chiều mùa hạ 1980.
Sau khi
tan học và cũng là ngày cuối tuần, tôi có rủ cô bạn gái học chung cùng khóa
người Quảng Nam về nhà tôi chơi, nhà tôi thì gần trường còn cô thì ở tận miền
trung xa xôi. Vừa về đến nhà, mẹ
tôi rất mừng rỡ vì thấy con mình bây giờ cũng có đôi, có bạn như người ta. Cô
thì đẹp gái, nói năng nhỏ nhẹ nên mẹ tôi có vẻ thích lắm, đến nổi trong nhà có
món gì ngon, quí bà đều mang ra mời cô ăn. Tôi vui mừng và hãnh diện lây gì cô
được mọi người đón tiếp một cách nồng hậu. Khi trời vừa sụp tối, là lúc mọi
người bắt đầu đi ngủ. Cô hỏi tôi ? Anh
Mèo ơi, anh Mèo, tối nay mình ngoẻo ở đâu. Vô Tình mẹ tôi ngồi gần đó
nghe được, bà rất tức giận, vì tôi tên là Màu mà tại sao cô gọi tôi là anh Mèo
và đi ngoẻo. Thú thật thì những câu hỏi hay gọi tên tôi, tôi nghe hàng ngày nơi
trường lớp và cũng quen đi, hồi đầu, có lúc tôi cũng giận và tự ái vô cùng.
Nhưng giọng của cô ta là như thế không thể nào sửa khác đi được, nếu không muốn
nghe nữa bằng cách là xù cô ta thì mới thoát khỏi được, đàng nầy ngược lại càng
lúc tôi càng gần cô hơn và thích nghe những lời trọ trẹ dễ thương ấy. Vừa nghe
cô nói xong, bà gọi tôi vào ngay. Tôi hỏi ? Có chi đấy mẹ. Bà bảo.
-Ngày mai mầy làm ơn, làm
phước dẫn con nhỏ nầy đi cho khuất mắt tao, tao không muốn nó gọi mầy với cái
tên thú vật như vậy và những lời trù ẻo mầy trước mặt tao.
-Tôi biết tính mẹ tôi nên
vâng vâng , dạ dạ cho êm xuôi.
Trước
phòng khách tôi nhìn bà ngồi với khuôn mặt khó chịu vô cùng. Cô hỏi tôi có
chuyện gì xảy ra? Tôi bảo không có gì và dặn cô có hỏi tôi thì nên hỏi nhỏ, chứ
ban đêm nói lớn tiếng mẹ tôi rầy vì tính bà xưa nay như thế. Cô gật đầu và làm
theo ý tôi.
Năm 1977 tôi
thi đậu vào trường Thủy lợi và cô cũng thế, chúng tôi học chung được một năm và
bắt đầu quen nhau. Những lần đầu quen nhau, hò hẹn những lời tôi nói ra dường
như cái gì cô cũng nghe rõ và hiểu cả, nhưng riêng đến bận tôi, cô nói tôi
chẳng hiểu cô muốn nói gì, cứ gật đầu vâng vâng cho qua lệ, vì sợ cô giận.
Nhưng rồi ngày tháng cũng quen và hiểu dần nên tôi càng thấy thương cô nhiều.
Có lần cô hát cho tôi nghe bài hát mà tôi quên tựa là gì (Bởi lâu quá) Và chỉ
còn nhớ câu „Không có en bầu
trời như không có nén „ Cô
hỏi tôi? Cô hát hay không, tôi ừ ừ, hay lắm, nhưng thầm trong bụng hay cái gì
mà hay, người ta hát „Không có em bầu trời như không có nắng“ Ai nào en với nén
là cái gì. Nói là nói vậy, lòng tôi vẫn yêu cô vì cô có một nhan sắc khá khỉnh
và giọng nói dễ thương, êm dịu, cuốn hút tôi. Mấy người bạn tôi hay trêu „ Anh Mèo ơi anh Mèo, em bảo anh
en, nếu anh không en em tắt cái đèn đi ngoẻo, tối lỡ có đói đừng mén em nhé. Tôi chỉ cười và chấp nhận thương đau.
Năm thứ ba là
năm học cuối cùng, tôi và cô tính chuyện lâu dài hơn, nên tôi mời cô về nhà tôi
để cho mẹ và các em tôi làm quen, biết mặt. Hy vọng mọi người sẽ chấp nhận tình
yêu của chúng tôi. Và, có thể tôi và cô sẽ tiến xa thêm bước nữa. Ai ngờ! Chỉ
một lời nói, sự hiểu lầm mà mẹ tôi đã khướt từ và nghĩ xấu về cô thật là đáng
tiếc. Thời gian- nối tiếp thời gian đến ngày ra trường, cô về quê, đi nhận
nhiệm sở, tôi cũng về quê, rồi lên đường nhận công tác mới và từ đó chúng tôi
đường ai nấy đi cho đến hôm nay mà không một lời từ giả cũng như chưa lần gặp
mặt.
Thương tôi, thương phận má
hồng
Vô duyên số kiếp nên đành
xa nhau
Bao năm thề nguyện bền lâu
Khi xa mà chẳng một câu giả
từ.
Thủy Điền
01-10-2016
No comments:
Post a Comment