Tác giả Hồng Tâm
ĐỨA CON HOANG (tiếp theo)
Truyện dài của Hồng Tâm
Mười năm sau tại quận San Francisco !
Nó giờ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp ba mẹ
nuôi đặt tên nó là Jessica My. Hôm sinh nhật, ba mẹ tặng My một chiếc nhẫn hột
xoàn thật đắt tiền, nhưng My từ chối nói rằng :
- Thưa ba mẹ, ba mẹ cưu mang con hơn mười năm
trời, con chưa đền đáp, chiếc nhẫn đẹp thật, nhưng con không nhận món quà này ạ
!
Ông Pit ngạc nhiên hỏi :
- Con chê món quà ba tặng con à ?
My đáp :
- Dạ không ! Con nghĩ rằng con rất may mắn được
ba mẹ yêu thương con, nuôi con ăn học, nếu ba mẹ yêu thương con thì ba mẹ cho
con trở về quê hương thăm mẹ ruột con, đốt một nén nhang cho mẹ, con sẽ trở về
thăm cô nhi viện nơi ngày xưa con ở, con không thể quên các mẹ, các chị em
trong viện, mong xin ba mẹ hiểu cho con
!
Ông bà Pit nghe con mình nói thật xúc động, bà
nói :
- Okay! ba mẹ đồng ý cho con về Việt Nam !
My mừng nhảy lên nói:
- Hoan hô ba mẹ, cám ơn ba mẹ nhiều !
Nói xong tặng ba mẹ một nụ hôn trên má
Khi chiếc máy bay vừa hạ cánh, My nhìn xung quanh gọi chiếc taxi chở về cô nhi
viện
Mười năm ở Mỹ, về Việt Nam thấy quê hương mình thay đổi nhiều, những
con đường, góc phố, rộng thênh thang, nhà cao tầng, biệt thự mọc lên như nấm
và cô nhi viện cũng thay đổi đôi chút.
Vừa đến cổng các em nhỏ nhìn My chằm chằm, vây quanh nàng. Một em hỏi :
- Thưa chị , chị tìm ai ạ ?
My nói :
- Cho chị hỏi mẹ Phạm Thị Chi còn ở đây không em ?
- Cho chị hỏi mẹ Phạm Thị Chi còn ở đây không em ?
Em bé reo lên :
- Dạ có ạ, để em gọi mẹ ra
Theo em nhỏ vào gặp một phụ nữ, vẫn đôi mắt,
khuôn mặt, dáng quen thuộc, nhận ra mẹ Chi của My, người từng chăm sóc, dạy học đây. Ôi thời gian, mẹ đã già !
My quỳ xuống xin lỗi mẹ, ôm hôn mẹ Chi sau mười
năm xa cách.
Mẹ Chi kêu nàng rửa tay nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ
không quên dọn phòng cho nàng nhưng nàng từ chối nói : tối nay con ngủ với mẹ
nhé !
Mặc dù là con nuôi của gia đình tỷ phú giàu có
ở quận San Franciso nhưng My rất thương người, nàng không giống như bao bạn bè
cùng trang lứa ăn diện, họp đêm. Nàng tự làm thêm để kiếm thêm tiền dự định về
Việt Nam làm từ thiện.
Nàng học ngành kinh doanh của một trường đại học
có tiếng ở Mỹ, vốn thông minh, tư duy nên nhiều bạn theo nàng để học hỏi.
Nàng mở ví lấy 1000.USD, số tiền nàng dành dụm
bấy lâu nay, công sức từ mồ hôi nước mắt của mình, trao cho người quản lý cô nhi viện, nàng nói
:
- Thưa các mẹ, các chị em, nay My trở về Việt
Nam thăm mẹ, bạn bè .Nhân đây, con trao số
tiền này để đóng góp một phần lo cho các em, mong nhận lấy ạ !
Mẹ Chi xúc động cầm tay nàng nói :
- Mẹ cám ơn con nhé !
Nàng xin phép mẹ Chi mượn xe gắn máy đi lên chùa đốt
nén hương cho mẹ, nàng nói :
- Mẹ à , con là My của mẹ đây ! Con về thăm mẹ,
dù xa quê nhưng tim con mãi nhớ nơi con sinh ra, lúc nào con vẫn nhớ mẹ . Ba mẹ
nuôi rất thương con, lo cho con ăn học đàng hoàng, vài năm con ra trường con
xin ba mẹ nuôi về quê hương lập nghiệp.
Thăm quê chỉ vọn vẹn mười ngày nhưng nàng vui
vì được gặp lại mẹ Chi, bạn bè cũ, mở tiệc liên hoan ca hát, bày trò để các em
vui. Nàng thức cùng mẹ chăm sóc em bé mới
sinh bị cha mẹ bỏ rơi.
Ngày lên đường sang Mỹ, mẹ Chi và các em vây
quanh nàng khóc, nàng hứa nay mai sẽ về sau khi làm lễ tốt nghiệp ra trường.
Nàng nói là nàng sẽ làm ...
Máy bay hạ cánh vào lúc 1h trưa theo múi giờ ở
Mỹ, nàng nghĩ chắc giờ này bên Việt Nam mọi người đều ngon giấc, cơn bão mấy
ngày nay chưa dứt, mưa gì đâu mà dai thế ? Nàng lấy cuốn nhật kí ghi chép :
"Thật vui khi về quê hương gặp lại mẹ
Chi, bạn bè mình ngày xưa, dù chưa đi thăm hết con đường , mười ngày là mười
kỷ niệm khó quên trong đời mình, nợ ơn ba mẹ nuôi suốt đời tôi không quên"
Rồi nàng dịch sang tiếng anh pots lên facebook
của mình:
"Nice to see you home mom Chi, his old friend, though not all the way to visit, ten days is ten unforgettable memories in my life, thanks debt lifelong adoptive parents do not forget"
"Nice to see you home mom Chi, his old friend, though not all the way to visit, ten days is ten unforgettable memories in my life, thanks debt lifelong adoptive parents do not forget"
Nàng vui vẻ hét vang lên: Tôi yêu quê hương tôi - hẹn ngày gặp lại ! ( I love my hometown - see you again ! )
Tới giờ hẹn một người bạn ở phố Wall thuộc tiểu
bang New York để bàn chuyện tư vấn kinh doanh, vì môn học của nàng có liên
quan đến ngành công nghiệp may mặc. Dự định trong tương lai nàng sẽ thiết kế
trang phục đưa sản phẩm ra thị trường Á - Âu.
Ngồi trong quán cà phê nghe nhạc Trịnh thư
giãn thì anh bạn thân đi tới :
_ Em chờ
anh lâu chưa ? xin lỗi vì có cuộc gọi nên anh đến hơi trễ, cà phê nhé !
Rồi anh vẫy tay gọi hai ly cà phê đen, nàng lấy
laptop ra cho anh xem những đường vẽ thiết kế mẫu áo khoác, những mẫu giày thể thao đưa anh xem tư vấn
thêm. Nàng vẽ khéo, những đường cong bên sườn mẫu áo nữ, những mũi giày hơi
nhọn, vẽ đế giày chính xác mẫu ni từng size, anh xem gật đầu nói: okay !
Nhiều cuộc hẹn nên cả hai thích nhau rồi từ
tình bạn chuyển sang tình yêu, cả hai cảm thấy giống nhau một điểm là đam mê học
hỏi về lĩnh vực thời trang thiết kế . Đi bên anh, nàng cảm thấy mình được chở
che , nắm bàn tay ấm áp, mềm.
Gia đình hai bên mong muốn cả hai hạnh phúc
yêu thương thật lòng , dự tính ra trường làm đám cưới , nhưng nàng nói : còn trẻ
quá , chờ sự nghiệp vững chắc mới tính
sau.
Dù sống bên Mỹ nhưng nàng vẫn giữ mình không
dám sống thử trước hôn nhân, tránh vết xe đỗ của mẹ , không muốn cả hai thiệt
thòi.
Ngày lễ trao bằng tốt nghiệp, nhà trường mời
ba mẹ nàng dự lễ, nàng đạt điểm cao nhất trong ngành học, có cả anh Victory,
người yêu của nàng tới dự.
Ông bà Pit hạnh phúc vì đứa con nuôi học giỏi
không phụ lòng ông bà. Ông nói :
- My à, giờ chuyện học xong con tính làm ở
đâu ? Xa hay gần ? con nói cho ba mẹ sắp xếp , công ty ba cần người có năng lực
như con, sẵn đây ba nhận Victory làm nhân viên phỏng vấn, con thấy sao?
Nàng trả lời :
- Con cám ơn ba ưu ái cho chúng con, con nhận ạ, còn anh Victory sao ạ ? đồng ý không ?
Thật ra nàng đã tính sẵn là thử việc bên đây
thời gian cho ổn định mới về Việt Nam, nếu bên đây thất bại thì ở quê nhà cũng
vậy thôi ! Việc này nàng chưa nói với ba mẹ vì sợ họ sốc nặng !
Ngày đầu tiên đi làm nàng hồi hộp vô cùng vì
ông Pit sắp xếp nàng vô ngành may, chức vụ ca trưởng ( quản đốc ) phân xưởng
hai . Đây là buổi đầu thử việc.
Nàng lăng xăng ôm đóng áo đầy chỉ nhờ công
nhân đẩy hàng giao cho công nhân cắt chỉ rồi đem vào khu tẩy và sấy , công việc
không nặng lắm, nhưng lo vì quản lí cả trăm người công nhân, mỗi người mỗi ý ,
nên nàng ôn hòa giữ khí không la lối người làm công , vì nàng cũng làm mướn cho
ba nuôi mình, nàng hiểu !
Nhiều lúc hơi bực mình vì tổ trưởng lên mặt ,
cho rằng nàng ỷ là con ông chủ, ôi ! Nàng có bao giờ ỷ đâu ! kệ
Chỉ thử việc một tháng mà người nàng gầy đi vì
lo xuất hàng, kèm tăng ca đêm, dù là quản đốc nhưng nàng vẫn làm như mọi người, cũng cắt chỉ, tẩy hàng... để kịp xuất hàng ra nước ngoài.
Hằng tháng tới lương, My không quên bỏ ống tiết
kiệm để gửi về Việt Nam, một nơi mà cô nương náu khi mẹ ruột mình mất . Đêm đến
nàng xem lại cuốn nhật ký của mẹ mình, đọc lại nghe nhói. Nàng mong gặp cha
ruột mình, dẫu sao người cũng có công tạo ra mình. Còn sống hay mất ?
Và dạo này sao anh Victory không sang chơi với
mình kìa ? Chắc anh bận rộn!
(Còn nữa)
26/09/2016
Hồng Tâm
No comments:
Post a Comment