Ảnh của Võ Đình Đoan |
Thế là tôi đành phải xa Huế lần
thứ hai. Lần thứ nhất xa Huế gần 30 năm (1945- 1975).
Lúc đó, tôi còn tuổi niên thiếu theo gia đình cha mẹ di chuyển nhiều nơi
lo sinh sống, học hành… Ba tôi lại mất sớm (mới 34 tuổi đời đã vĩnh biệt cõi
dương) để lại mẹ tôi góa bụa với ba anh em chúng tôi trong cảnh mồ côi cha thật
là xót xa đau khổ… Trải qua những diễn biến của xã hội chiến tranh cho
đến hòa bình và đât nước ta bị chia cắt ra hai miền Bắc Nam . Tôi tập
kết ra miền Bắc lo chăm chỉ học hành cho thành đạt. Tốt nghiệp Đại học, tôi
công tác ở Hà Nội trong ngành giáo dục đào tạo Đại học.
Sau ngày hòa bình thống
nhất đất nước, tôi lại trở về Huế (1976) theo nghề dạy
học và làm Giảng viên chính tại trường Đại học Tổng hợp Huế (về sau đổi
tên thành trường Đại khoa học –Huế). Có một thời gian tôi kiêm làm Giám đốc
Trung tâm thông tin thư viện nhà trường. Sau đó tôi về nghỉ hưu năm 1999 tại
nhà riêng (gần sông An Cựu) ở vùng Phủ Cam, Phước Vĩnh, tp. Huế.
Đến nay, vì lo cho tuổi già (76) sức yếu, nên hai vợ chồng
đành phải ra Hà Nội ở để nhờ con cháu chăm sóc khi ốm đau, kiệt sức.
Tậm biệt Huế, đứng bên Đập Đá nhìn về Vỹ Dạ. Ảnh của tác giả. |
Chuyện phải xa Huế lần thứ hai này
là bất đắc dĩ thôi, chúng tôi không muốn như vậy. Vì
chẳng còn ai ruột thịt với chúng tôi ở Huế nữa. Tôi cứ tưởng
rằng, tuổi thơ mình đã từng ở Huế; quê gốc của tôi cũng ở Huế (làng Phú Xuân),
thì tuổi già “lá rụng về cội” là hợp với lẽ đời xưa nay người ta thường nói
vậy. Hơn nữa, vợ chồng chúng tôi đang sống giữa lòng Cố đô Huế - một vùng đất
nước trong lành; một vùng quần thể di sản văn hóa sáng giá của Thế giới thì
thật là tuyệt vời mà nhiều người đã từng mơ ước đến Huế để chiêm ngưỡng. Nhưng
ngược lại, thật đáng tiếc! cuối đời tôi lại phải xa Huế sau gần 40 năm về sống
với đất Huế thân thương…
Lúc rời xa Huế lần này, bạn bè, đồng nghiệp, đồng
chí của tôi đã gặp mặt liên hoan chia tay. Nhiều người đến trao tặng
cho tôi những món quà lưu niệm như bức tranh, đĩa nhạc, bài thơ về Huế rất dễ
thương và thật là ý nghĩa…
Giờ phút chia tay lên xe từ giã Huế, vợ chồng tôi
được nhiều người ra tiễn đưa mà lòng bùi ngùi xúc động. Trên chuyến xe từ Huế
ra Hà Nội, tôi rất buồn cứ lưu luyến nơi chốn cũ thành đô.
Khi ra đến nhà ở Hà Nội, những đêm đầu tôi không sao ngủ
được, lòng tôi cứ vấn vương thương nhớ Huế vô cùng. Đêm khuya tôi thức dậy làm
mấy vần thơ tâm tình:
Huế ơi! Tạm biệt Cố đô,
Bao năm gắn bó bây giờ đành xa.
Nỗi niềm da diết lòng ta,
Xa người, xa cảnh, xót xa dặm đường.
Ra đi lưu luyến vấn vương,
Mong ngày thăm lại Sông Hương Ngự Bình.
Nguyễn Hồng Trân
No comments:
Post a Comment