Nhớ trước 1945
Xa quê rậm rật nhớ quê
Nhớ quê tôi lại tìm về với quê
Ở quê tôi lại nhớ quê
Rộn ràng thơ ấu ùa về xốn xang
Cây cừa rợp bóng đầu làng
Cành sà mặt nước mơ màng chờ ai
Chờ học trò, lũ con trai
Mỗi thằng một nhánh chân xoài chân co
Đứa thì đã ngáy o o
Đứa sợ rơi tõm, đứa lo xào bài
Bổng nghe tiếng trống đổ dài
Ba chân bốn cẳng trổ tài hét la
Nao nao nhớ bến Ngã Ba
Trung tâm huyên náo: nhớ xa, nhớ gần
Ô Lâu nước biếc trong ngần
Có điều chi, lại tần ngần dòng trôi
Rót bầu vú sữa chia đôi
Ruộng đồng khát nắng đầy vơi sao đành
Đến mùa nước cả mông mênh
Trải lòng dâng hiến, nặng tình phù sa
Cứ về đến bến Ngã Ba
Hiện thân của sự phồn hoa đô thành
Dưới thềm mát bóng tre xanh
Hương ngào ngạt toả bánh canh tung hoành
Có ai mời đón đâu anh
Mà chân như đã trở thành tri âm
Tiếng Xanh-rê chạy rì rầm
Đổi thay đường chỉ loăng ngoăng thuở nào
Sơ mi trắng, cổ cồn cao
Yếm hồng cánh tím má đào thêm xinh
Những đêm gió mát trăng thanh
Ngã Ba lay động bóng cành chơi vơi
Tông-đơ thay kéo rẽ ngôi
Tóc cua chãi mượt “con ruồi trượt chân”
Các cô gái Huế tần ngần
Dùng dằng đò dọc tuần tuần vào ra
Đón nàng cập bến Ngã Ba
Dòng thơ Tố Hữu đã ra đến mình
Dúi tay, dấu kín, chép nhanh
“Đồi Thông Hai Mộ” đây anh đọc dần
Còn đây là “Nửa Chừng Xuân”
Buồn vui xáo trộn có phần nghiêng nghiêng,
Giao lưu văn hoá hai miền
Đô thành thức tỉnh thanh niên quê nhà
Bước chân đến bến Ngã Ba
Bao nhiêu nắng cháy như là tiêu tan
Trên sân lộng gió bóng bàng
Xoè trăm tán rộng, mấy hàng dương xanh
Ổ chim ác toạ trên cành
Đôi chim chèo bẻo liệng vành ra oai
Dưới sông, ơi bạn thuyền chài
Với cô vợ trẻ đôi tai đỏ nhừ
Áo dài nghiêng nón che hờ
Đàn trâu mẹp cũng ngẩn ngơ một hàm
Mây trời lơ lững xanh lam
Quyện hoà sóng biếc toả làn gần xa
Chiều chiều đến bến Ngã Ba
Ào ào nước khoả, loà loà sóng xao
Nổi chìm mặt nước thấp cao
Từng đôi mắt “họ” đổi trao thay lời
“Chị em ta đua nhau bơi
Ai chìm thì đã có người vớt ngay”
“Con này bạo phổi quá thay
Chân mình như có bàn tay ai nhầm”
Tiếng cười oà vỡ ầm ầm
Xa xa một quảng “tàu ngầm” nổi lên
“Gặp chân chị chị để yên”
Lại cười lại véo đôi bên rộn ràng
Chiều chiều gió giục mơ màng
Trai cuồn cuộn bắp như đang thượng đài
Gái ùm cả chiếc áo dài
Ô Lâu thong thả trổ tài giao thoa
Ngã Ba, huyền thoại Ngã Ba !!.
Nhớ 1945-1954
(Trích)
Xa quê đã mấy mươi năm
Bồi hồi tôi nhớ, bâng khuâng tôi nhìn
Ngồi nghe kể chuyên quê mình
Đã như mẹ ước ông Tiên về rổi
Nhớ ngày cờ đỏ rợp trời
Mùa thu Cách mạng sáng ngời lòng ta
Việt Nam Dân Chủ Cọng Hoà
Tự do độc lập ta là chủ nhân
Vui sao lớp học bình dân
Chạy quanh mấy lớp chi phân trẻ già
Lớp trường đơn giản thôi mà
Bảng là chiếc mẹt phấn là thỏi than
Trải mâm úp thúng làm bàn
I t hai chữ muôn vàn thân thương
Nhớ xưa cả Tổng một trường
Chỉ trăm trò học mà toàn con trai
Có đâu bóng áo trắng dài
Mẹ cha nắng một sương hai dãi dầu
Tuổi lên năm đã chăn trâu
Áo nhiều mảnh vá phơi đầu đen thui
Bữa ăn ít gạo nhiều khoai
Nhờ ơn Cách mang đổi thay cuộc đời
Hũ gạo cứu đói kịp thời
Xóm thôn tiếng hát tiếng cười hân hoan
Ào ào lính Pháp lan tràn
Ì oàng súng trận xóm làng chơi vơi
Trâu không chổ mẹp nữa rồi
Đàn chim mất tổ không nơi náu mình
Tan hoang đường bạng cây xanh
Bốt đồn lính gác vây quanh đêm ngày
Nhà dân tường phải đắp dày
Hố đào khắp lối luôn đầy người chui
Gian nan nguy hiểm vẫn vui
“Anh mình bộ đội con nuôi mẹ mình”
Trọng liên chúng xả thình lình
Son ơi (1) ngã gục, cháu nhìn lên ông
Mắt cháy lửa, đôi má hồng
Máu ra lênh láng, cháu không… nữa rồi
Ngời ngời gương mặt sáng tươi
Gió un khí uất, bầu trời kín mây
Ca nông dội tiếp ngày ngày
Xoài ơi (2) thịt cháu vắt đầy ngọn tre
Bàn tay ác quỷ máu me
Côn đồ một lũ, một phe hại nòi
Dù cho gian khổ chẳng lùi
Kề vai sát cánh không rời quân dân
Đường lên Hải Đạo lên Trầm
Đường đi vận tải lách gần đồn canh
Ơi các chị ơi các anh
Phá đường vây hãm chúng đành co chân
Giật mìn xa, cắm chông gần
Xe nhào lính chết nhăn răng cả bầy
Long lanh đôi mắt thơ ngây
Cười toe răng sún, hây hây má đào
Ôi đất thấp, ôi trời cao
Kiên trinh kháng chiến không nao núng lòng
Xã ta được tặng anh hùng
Gái ngời mắt biếc trai bừng chí cao
“Ông bà ơi thật tự hào”
Tiếng cháu nói như năm nào tiếng ông./.
2002
(1) (2) Son và Xoài, hai thiếu nữ tuổi vừa 16 bị 12,7 mm và canông giết chết trong vòng mấy ngày.
No comments:
Post a Comment