Phục Hoàng hậu (tức Lữ Hậu) vừa dứt lời thì Điều hợp viên Khổng Minh Gia Cát Lượng tiếp theo:
- Xin trân trọng hoan hỉ kính mời các vị hào kiệt lên phát biểu cảm tưởng tiếp, nếu trong một phút không có vị nào lên diễn đàn, thì hoạt náo viên là tại hạ sẽ có đôi lời, vì hiện giờ có quá dư thì giờ mà giờ ăn trưa chưa tới, nếu trong các vị có ai lên nói thì tại hạ sẽ nhường ngay micro. Bây giờ để trám chỗ trống tại hạ xin được phép bày tỏ đôi lời “cái Thế và Cơ trong trời đất lúc nào cũng có, kẻ bắt đúng thời cơ là kẻ tuấn kiệt. Bắt hụt, hoặc thời cơ tới, gà mờ để thời cơ xổng vó đi qua mất, thì đúng là chỉ còn có cơ húp “cháo rùa”.
Đây nói về chữ Thời, thời đây là thời gian, và Cơ là lúc Cơ hội. Cơ hội không phải lúc nào cũng có. Trời đất tạo ra cũng có hoàn cảnh tạo ra cũng có, mà con người tạo ra cũng có. Chả hạn như thời nhà Tây Hán, đánh nhau một số năm, hầu như ai cũng thấm mệt, kể cả ngựa trận, còn trâu bò có mệt hay không thì không thấy ai nói tới bàn tới? Hạng Võ thì khỏi cần phải nói, ai cũng hiểu rất rõ ràng là người học không nổi, chán cả Văn và chán cả Võ, nóng nẩy tính khí hung bạo, tàn nhẫn đa sát nhưng lại Quân Tử Tàu.
Còn phần Hán Lưu Bang thì sử gia Nguyễn Hiến Lê hạ bút phê nhẹ như sau:
- Cao Tổ (Lưu Bang) vốn là một nông dân vô học, làm đình trưởng (như cai trạm) thời nhà Tần, nhờ bọn mưu sĩ Tiêu Hà, Trương Lương, Hàn Tín, Trần Bình, Anh Bố, Bành Việt... mà thắng được Sở Bá Vương (Hạng Võ) cho đó toàn là công cuả mình, có thể không dùng tới họ nữa có lần mắng Lục Giả rằng:
“Ta ngồi trên mình ngưạ mà được thiên hạ, đâu cần đọc Thi, Thư ‘thậm chí lột mũ của bọn nho sinh, liệng xuống đất rồi đái vào’.”
Nhưng rồi ông cũng phải nhận ra rằng có thể ngồi trên lưng ngưạ mà chiếm thiên hạ, chứ không thể ngồi trên lưng ngựa mà trị thiên hạ, nên phải nghe lơì Thúc Tôn Thông, Lục Giả, Lịch Tự Cơ theo phép tắc thời trước mà đặt ra triều nghi, từ đó triều đình mới có trật tự, có vẻ tôn nghiêm.
Tuy nhiên ông vẫn cấm đạo Nho, vẫn không bỏ hiệp thư (lệnh đốt sách Nho) mà cũng như Tần Thuỷ Hoàng... (Sử Trung Quốc Nguyễn Hiến Lê trang 184 quyển 1).
Người thứ ba là Tam Tề Vương Hàn Tín kiếp này là Tào thừa tướng, vị này có học, không rõ học ít hay nhiều, vì ngài có tài làm toán (Hàn Tín Điểm Binh) thì đúng hết xẩy. Không hiểu vì lý do nào mà ngài thường xuyên thất nghiệp, đi câu cá đô nhật, nếu không được cá thì ngài bèn đi ăn bám xin cơm bà Phiếu mẫu (là ngươì đi giặt thuê). Ngày thường ngài vẫn đeo lủng lẳng một thanh kiếm trên vai đi lang thang trong chợ ngoài thành. Thấy tư cách thảm hại cuả ngài như thế lão đồ tể Đỗ Trung bán thịt ở trong chợ không hài lòng bèn vờí ngài tới, nói thẳng với ngài rằng: “Thằng hèn hạ kia! Tư cách như mày mà cũng mang gươm trên vai, không biết thế nào là xấu hổ ư ? Nếu mày ngon thì chém cho tao một nhát đầu lìa khỏi cổ chết đi cho rảnh, còn không làm được điều đó thì vui lòng chui qua háng cuả tao đây! Suy nghĩ một chút Hán Tín khom người bò xuống đất từ từ chui qua háng Đỗ Trung. Từ đó thì Hàn Tín biệt tăm biệt tích giang hồ. Nguyên do là vầy, ngài mua đựợc bộ da thuộc của Dã Nhơn ngoài thị trấn. Ngài mặc vào người rồi trà trộn nhẩy vào chuồng Dã Nhơn trong sở thú. Trong sở thú thì quá nhiều loại thú, và quá nhiều chuồng, lại quá nhiều công việc, có nhiều ca làm việc ca ngày và ca đêm, thành ra không ai biết gì đến sự có mặt cuả ngài. Tuy nhiên, có một vị bác sĩ Thú Y rất quan tâm tới ngài. Lý do ngài mặc bộ da con Dã Nhơn Cái, mà loại Dã Nhơn này hiện nay trên trái đất rất ít coi mòi sắp diệt chủng tới nơi. Thế là ngày ngày con Dã Nhơn Đực cứ làm tình với Ngài hoài. Hành động này lại được sự đồng tình khuyến khích cuả vị đại phu nữa! Lắp đít mãi đau rát quá chiụ không thấu, nhân có nhân viên mở cửa chuồng cho thú ăn. Ngài lanh chân zdoọt chạy tưới hạt sen ra phiá cổng trước vưà chạy vưà kêu S.O.S. Thế là thợ dọn vườn, người canh gác, bảo vệ vội vã chạy theo vồ lấy ngài dẫn vào văn phòng giám đốc để làm việc. Cụ học giả giám đốc (tức Vương tiên sinh) hiểu ngay sự vụ, bèn giữ ngài ở lại làm việc trong Sở Thú. Cụ Vương bèn biếu ngài bộ Binh Thư Võ Học của Tôn Võ Tử thời Chiến Quốc để ngày đêm ngài gối đầu giường nghiền ngẫm, và có một số năm nuôi thú và dậy thú (Thú Sư) ngài rất có kinh nghiệm về thuật dùng người, thuật dùng thú. Còn về chiến thuật chiến lược, binh pháp quân sự tác chiến thì kể như thiên hạ vô địch.
*
Sau khi thắng được bạo Tần Hạng Võ lên ngôi lấy tên là Tây Sở Bá Vương, định đô ở Bành Thành, phong Vương và phong Hầu đủ thứ cho các chư hầu theo mình. Bái Công tức Lưu Bang được phong làm Hán Vương đất phong là Tứ Xuyên (tức Ba Thục).
- Cao Tổ (Lưu Bang) vốn là một nông dân vô học, làm đình trưởng (như cai trạm) thời nhà Tần, nhờ bọn mưu sĩ Tiêu Hà, Trương Lương, Hàn Tín, Trần Bình, Anh Bố, Bành Việt... mà thắng được Sở Bá Vương (Hạng Võ) cho đó toàn là công cuả mình, có thể không dùng tới họ nữa có lần mắng Lục Giả rằng:
“Ta ngồi trên mình ngưạ mà được thiên hạ, đâu cần đọc Thi, Thư ‘thậm chí lột mũ của bọn nho sinh, liệng xuống đất rồi đái vào’.”
Nhưng rồi ông cũng phải nhận ra rằng có thể ngồi trên lưng ngưạ mà chiếm thiên hạ, chứ không thể ngồi trên lưng ngựa mà trị thiên hạ, nên phải nghe lơì Thúc Tôn Thông, Lục Giả, Lịch Tự Cơ theo phép tắc thời trước mà đặt ra triều nghi, từ đó triều đình mới có trật tự, có vẻ tôn nghiêm.
Tuy nhiên ông vẫn cấm đạo Nho, vẫn không bỏ hiệp thư (lệnh đốt sách Nho) mà cũng như Tần Thuỷ Hoàng... (Sử Trung Quốc Nguyễn Hiến Lê trang 184 quyển 1).
Tam Tề Vương Hàn Tín
*
Sau khi thắng được bạo Tần Hạng Võ lên ngôi lấy tên là Tây Sở Bá Vương, định đô ở Bành Thành, phong Vương và phong Hầu đủ thứ cho các chư hầu theo mình. Bái Công tức Lưu Bang được phong làm Hán Vương đất phong là Tứ Xuyên (tức Ba Thục).
Vì không muốn mọc sừng và mọc đuôi chết già trong xứ tù đày đó, thế là qua sự đề bạt cuả Trương Tử Phòng, Hàn Tín một mình một ngưạ vào đất Xuyên, ngàn năm một thủa được đặc cách thăng từ Chấp Kích Lang lên ngay một phát Đại Nguyên Soái phá Sở. Nghe tin Hàn Tín làm tới đại nguyên soái có người vì cười vỡ bụng mà thác, có người cười méo cả quai hàm không bình thường được nưã, có người cười đến nỗi không ngậm mồm lại được, thành ra miệng có tật méo luôn.
Cũng may là thiên tài quân sự đánh đâu thắng đó, đánh lớn thắng lớn đánh nhỏ thắng nhỏ, không đánh cũng thắng. Giang sơn nhà Sở cuả Hạng Võ teo dần dần, teo đến mực độ không thể chấp nhận được nữa. Hạng Võ mới sai ngươì mang quà cáp vàng bạc đi biếu xén Tam Tề Vương Hàn Tín và đề nghị giải giáp chia đôi thiên hạ (có nghiã là dẹp cha cái thằng Lưu Bang đi chỗ khác chơi) là chủ soái hành binh bố trận bách chiến bách thắng thì có thừa tài ,(chỉ có cái tài cuả thằng người ở, nô tài), chủ sai đâu thì sốt sắng hoàn tất nhiệm vụ, bất thấn Thời Cơ tới tay thì lại không biết xoay sở quyết đoán thế nào.
Ngay lúc đó tại hạ ở đó khuyên Tam Tề Vương chịụ điều kiện đó đi, vì lúc bấy giờ Hàn Tín ở thế thượng phong, nghiêng về Sở thì Sở thắng, nghiêng về Hán thì Hán thắng, mà chia ba thiên hạ thì cũng chả mèo nào ngán mỉu nào? Đúng là ngàn năm một thủa, cờ đã đến tay. Nhưng lòng dạ cuả Tam Tề Vương quá tủn mủn, y như đàn bà lo việc nội trợ bếp nước, cho rằng Lưu Bang có lòng với mình, có cặp mắt xanh nhìn mình, mà nếu không có Lưu Bang thì mình cũng chỉ làm Chấp Kích Lang suốt đời suốt kiếp.
Danh vọng như vậy là tuyệt đỉnh rồi, an phận thủ thường. Chuyện chia ba thiên hạ coi như không có. Đúng là như vậy, cây muốn lặng gió chẳng muốn ngừng. Thế là số phận cuả nước Sở như chỉ mành treo chuông?
Mọi miền đất thu gom vào làm một. Hán Vương khoái quá, bèn bàn riêng với Lã Hậu là chặt đẹp những kẻ công thần, bắt đầu từ Trương Lương, Hàn Tín... Thực ra Hàn Tín không có lòng nào phản lại Lưu Bang, nhưng một khi kẻ trên muốn giết thì kẻ dưới cũng đành dơ đầu ra mà chiụ. Chả hạn tướng nước Sở là Chung Ly Muội, chạy người không đến ở nhờ Hàn Tín, mà cho là âm mưu tạo phản? Nếu muốn phản thì phản từ khuya rồi, đâu phải chờ đến bây giờ, mà Chung Ly Muội không có quân, lấy lực lượng gì mà làm phản. Còn chuyện làm tay trong cho Trần Hy cũng chỉ là gán ghép, Hàn Tín là tù nhân bị giam lỏng, không có một tên quân, ai mà kỳ vọng giao phó trọng trách cho được? Mà làm tay trong cái gì? Chẳng qua là muốn giết thì đẻ ra biết bao nhiêu thứ?
Tại hạ lúc bấy giờ chán ngán quá, không ngờ bao nhiêu năm mình đi phò một thằng Ngu thằng Khờ làm chủ nhân, nói hết hơi như nước chẩy đầu vịt, thôi cũng đành chờ một ngày nào đó đi nhận xác cuả Hàn Tín về chôn cho nó đủ tình trọn nghĩa!
chuvươngmiện
chuvươngmiện
No comments:
Post a Comment