Người đàn bà sinh con một mình
Trời nín gió, tảo tần nắng xế
Nghe ong ong từng vệt lấm lem
Xa đăm đắm, mắt mòn dấu lệ
Tiếng ru con ngắt ngứ bên thềm
*
Hâm hấp một nỗi buồn tĩnh lặng
Người đàn bà sinh con một mình
Trong những ngày chợt mưa, chợt nắng
Quặn thắt đời lao nhọc mưu sinh
*
Bóng nắng dội chùng chình trên vách
Chút phiêu sinh, hồi tưởng ân tình
Chiều quê nghèo, hoàng hôn đỏ quạch
Vẫn cưu mang, em tự trở mình
*
Đong đưa một dặm đời vỡ nát
Lời ru buồn nghe như thở than
Bong lên mảnh nhớ đời rời rạc
Còn nguyên nỗi trầm tư dịu dàng
*
Nắng dịu rồi, lời ru ẩn ức
Cũng ngập ngừng trong nỗi nguôi ngoai
Một quầng sáng nữa hư nữa thực
Em bước qua, cay đắng lạc loài ...
Lê Thanh Hùng
Mùa thu loang trong vạt nắng vàng nhuốm bạc
Tiếng hát, gợi lại một mùa thu khác
Rực rỡ sắc cờ, hồn vía của núi sông
Tiềm thức cộng đồng
Đứng dậy
Bước những bước dài, về phía biển mênh mông
Lê Thanh Hùng
Rụt rè có một giấc mơ
Đã là cây to, sao lại đòi làm tằm gửi
Lóng cóng mùa, đứng đợi gió nồm lên
Lao xao sóng, theo dòng giăng mắc cửi
Trong nắng mới vần xoay, mờ dấu vết gập gềnh
*
Sao không chịu vặn mình lên, để thấy
Không phải muốn làm cái gì, mà phải cần không nên làm cái gì?
Thói quen dựa dẫm vào tập thể, để cò cưa đùn đẩy
Biết đâu trí tuệ tập thể, còn có ngu xuẩn tập thể, biện chứng ỷ y
*
Chỉ là cây lưu niên với giấc mơ trở thành cổ thụ
Già thì đã sao! Bao phận người đã không kịp đến già
Phấp phỏng mơ hồ, quanh những điều tập chú
Rợn ngợp điệu đà và niệm khúc hoan ca ...
*
Sự việc không đánh giá đúng, mà cứ loay hoay đổi mới
Dẫu đã biết “Ai thực sự làm việc mà chẳng có lúc mắc sai lầm?!” (*)
Nhưng thất bại trong công việc của mình, sao lại còn răn đời nhắn gởi
Rơi vương vãi trên đường trong nắng sớm vang âm
*
Những bàn chân tướp máu, vạch nên đường, sao lãng quên con đường đó
Không phải ta già đi, mà ngày một đã lỗi thời
Kiêu hãnh còn lại chỉ là tuổi tác, chập chờn xiêu xó
Thì trong suốt niềm tin, cố đừng để hao vơi ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
________
(*) V.I Lênin
No comments:
Post a Comment