Nhà thơ Lệ Thủy
ĐỌC
THƠ NGẮN CỦA LỆ THỦY
Châu Thạch
Lệ Thủy không phải là người chuyên làm thơ. Tôi chỉ
hân hạnh gặp cô một lần khi cô chiêu đãi cà phê vợ chồng nhà thơ Mạc Uyên Linh
từ Sài Gòn ra thăm Đà Nẵng. Qua chuyện trò, tôi nhận thấy Lệ Thủy là mọt người
yêu thơ thật trọng trắng. Cô quý mến, tôn trọng và tìm đến những nhà thơ vừa
già, vừa xấu, vứa không có tên trong các hội đoàn hiện nay như chúng tôi. Về
nhà tôi mở trang facebook của lệ Thủy mà tôi vừa kết bạn. Hóa ra Lệ Thủy cũng
có làm thơ. Thơ đó chỉ là nhưng dòng ngắn gọn, thành vần do cảm hứng bất ngờ đến trong phút giây. Tuy thế,
chính nhờ vậy mà tiếng thơ của Lệ Thủy cho tôi nhiều cảm xúc, thú vị như được
ăn một thứ quả nhỏ, thơm, vừa hái ngay từ trên cây xuống.
Nói thì phải có sách và mách thì phải có chứng. Vậy
nên hãy đọc một vài câu thơ liên quan đến thành phố Đà Nẵng mà Lệ Thủy viết gần
đây nhất:
Ai
nhuộm nỗi buồn cho vạt nắng chiều nay...
Để
khóe mắt cay... Ngỡ chiều mưa đổ.
Thành
phố lớn... Mà lòng người thì nhỏ..
Chẳng
có nơi nào. Làm điểm tựa... dừng chân.
(Đà
nẵng và Tôi)
Đây là những câu thơ bi quan nhưng sự bi quan nầy làm
thi vị sự cô đơn trong tâm hồn tác giả. Những tứ thơ như vạt nắng bị nhuộm nỗi
buồn, mắt cay nên ngỡ chiều mưa rất đầy ý nghĩa. Những ý thơ như thành phố thì
lớn mà lòng người thì nhỏ, đến nổi tìm không có một điểm tựa nào, đọc thấy cả một
sự trách móc rất lỡn nhưng lời nói ra êm ái, nhỏ nhẹ, dễ thương và làm se lòng
ta thật sự.
Lệ Thủy viết về Đà Nẵng thì vậy, còn viết về giấc mộng
của mình thì sao? Thì nỗi sầu xen trong cái đẹp như một bức tranh huyển hoặc,
bao la và hấp dẫn:
MỘNG…
Rồi
mai.. Ta sẽ ngủ
Xõa
tóc mộng.. Vai trần
Lạc
bồng trong. Mơ ảo
Trôi...
giữa chốn phù vân
Nửa
mái tóc... ái ân
Rụng
rơi phiền… Trên gối
Như
nghe lời… Trăn trối
Òa
khóc giữa… Hư vô…
Hãy tưởng tượng đi. “Rồi mai.. ta sẽ ngủ”. Ngủ ở đây có thể là nghỉ ngơi, cũng có thể
là sự chết đời đời. Dầu ngủ như thế nào thì “Xỏa
tóc mộng…Vai trần” cho ta một hình ảnh tuyệt đẹp. Thế rồi đọc tiếp nhũng
câu thơ “Lạc bồng trong. Mơ ảo/ Trôi.. giữa
chốn phù vân/ Nửa mái tóc…ái ân/ Rụng rơi phiền..Trên gối” cho ta chiêm
nghiệm được tất cả sự vô thường của một cơn mộng ngắn trong cõi đời nầy hay một
cơn mộng triền miên trong cõi chết. Cuối cùng hai câu thơ “Như nghe lời.. Trăn trối/ Òa khóc giữa.. Hư vô…” đã đem linh hồn
buồn, hòa nhập vô vi trong cõi đất trời. Đọc hai câu thơ nầy, ta liên tưởng đến
trăng sao, suối reo, sông chảy, gió vi vu đều mang sự rung động của nỗi buồn. Sự
rung động đó chi tiết đến nổi sợi tóc ái ân rụng trên gối cũng không mất đi. Tất
cả điều ấy sẽ chìm trong hư vô đúng như câu “Sắc
tức thị không, không tức thị sắc” mà nhà Phật đã nói, hay đúng như câu “Hư vô, hư vô, tất cả thành hư vô” mà
Kinh Thánh đã nói.
Bài thơ ngắn thôi những ý không ngắn chút nào. Bài thơ
nhỏ thôi nhưng tư tưởng không nhỏ chút nào. Cọng vào đó hình ảnh trong thơ vừa thật vừa ảo như bàn
tay của họa sĩ tài hoa nào đó vẽ nên.
Bây giờ hãy đọc một bài thơ tả cảnh của Lệ Thụy nghe
chơi:
CÒN LẠI...
Hương
lùa theo gió mới vừa qua
Hồn
nhẹ thảo thơm tựa có quà
Bên
thềm lá úa vừa rơi nhẹ
Chợt
nhớ tình xưa… Đã đi xa
Ngày
dài nắng tắt giọt phôi pha
Chiều
hoang loang lỗ nhánh si già...
Khẽ
thoáng gió say... Loài hoa cỏ...
Vừa
đủ lòng ai… Những thiết tha...
“Hương
lùa theo gió” mà tưởng như một món quà thơm đất trời vừa
đem đến tặng. Chiếc lá rơi nhẹ mà làm cho nhớ đến người tình xưa đã đi xa. Thế
rồi trong giọt nắng phôi pha, hoàng hôn đổ trên cây si già, gió như say hương
mùi hoa cỏ. Tất cả vừa đủ cho Lệ Thủy thấy lòng mình thiết tha.
Có thể nói đây là một bài thơ tả cảnh sinh tình tuyệt
vời, vừa ngắn gọn vừa đủ ý và vừa sinh động.
Đọc hai khổ thơ nầy không ai không cảm nhận được một
khung cảnh hiền hòa, yên tịnh, thơm ngát, nên thơ, và có một tâm hồn bình dị ngồi
nơi đó. Trong “giọt nắng tắt phôi pha”
đó, đáng ra Lệ Thủy phải khóc cho chiều tàn, phải than đêm sắp đên, phải nguyền
rủa đời người qua đi chóng vánh như trăm ngàn bài thơ khác. Nhưng không, Lệ Thụy
đã biến sự phôi pha thành màu, thành hương cho cuộc sống trở nên thi vị vô
cùng. Những cụm từ “Hồn nhẹ thảo thơm”,
“nhánh si già”, “thoáng gió say” “loài hoa cỏ’, “Vừa đủ lòng ai” chữ nghĩa
không lạ, nhưng lạ khi tác giả đặt vào dòng thơ của mình hài hòa, làm cho không
gian trong thơ đày hương sắc, và tâm hồn trong thơ vô cùng êm dịu.
Hãy đọc thêm một vài khổ thơ không đề của Lệ Thủy.
Lệ Thủy viết về lụa và mắt:
Ai
cứ dịu dàng trong lụa mỏng
Tỏa
giùm ta... Một chút hương thầm ...
Hôm
nào nhớ lắm... Ta về mộng....
Gặp
nét hồn nhiên... Trong măt trong…
Lê Thủy viết về đi lang thang:
a
một mình lang thang.
Như
để nhớ..
Lối
đi này.
Xưa
có bóng người qua
Lệ Thủy viết về mùa xuân đến:
Đoá
Hồng nào hiện hữu ở bờ môi
Em
sẽ đẹp... Rang ngời khi xuân đến
Con
thuyền cô đơn sẽ xa rời Bến
Em..
chẳng còn... Lạnh lẽo... Lúc đầu Đông
Và Lệ Thủy viết về đầu đông:
Tí
ta tí tách...
Róc
rách suối sâu…
Chiều
nhat nắng sầu
Mưa
ngâu nhẹ hạt…
Ngân
nga điệu hát
Ngào
ngạt Hương yêu
Chiều
rồi ngõ vắng đìu hiu
Mình
ai... Lặng lẽ cô liêu chốn này
Đó là thơ Lệ Thủy, một tác giả rất nghiệp dư và vô
cùng nghiệp dư. Nhưng ái dám nói đó là rác trên facebook nào. Tôi đọc lệ Thủy
và tôi cảm xúc viết ngay trong buổi trưa. Không thể để qua ngày khác, vì tôi
không muốn quên đi cái gian phòng văn chương đầy vẻ đẹp và vẻ sáng mà tôi vừa
khám phá hôm nay. Cảm ơn Lệ Thủy đã mời tôi ly cà phê ngon và cho tôi thưởng thức
những ly cà phê có, trà có, nước hoa quả có bằng những vần thơ mà tôi đã đọc
trên dòng thời gian facebook của bạn, một người bạn bằng tuổi con tôi thôi.
Châu Thạch
No comments:
Post a Comment