Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, June 26, 2019

BUỒNG CHUỐI Ủ HƯƠNG | Truyện ngắn | Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


BUỒNG CHUỐI Ủ HƯƠNG
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN



Tôi người thành phố, cuộc sống chốn thị thành như có một sức mạnh mãnh liệt cuốn tôi vào guồng quay của nó, hơn hai chục tuổi đầu mà dường như số lần về thăm quê với tôi như điều gì đó hiếm hoi lắm. Nhỏ thì học thêm, học hè, lên đại học thì bài vở càng chất chồng rồi vì học xa nên còn khó về nhà chứ đừng nói là có thể về mảnh đất quê hương tôi, bởi thế dẫu lúc nào cũng muốn về tìm một chút bình yên với tôi hầu như cũng rất khó. Lần này trong một chuyến thực tế tôi được dịp ghé tới nhà đứa bạn, cũng ở một miền quê xa xôi, hẻo lánh, dẫu không phải quê hương tôi nhưng những dư vị ngọt ngào mà nơi mang lại cho tôi cũng đầy chấn động và không khí thân thương của nó khiến tôi thực sự khó quên và ấm áp khi nhớ về.
Cuộc sống ở mảnh đất vùng cao có phần khắc nghiệt, khi mới tới tiết trời khá lạnh làm tôi cũng sụt sịt thôi rồi. Nhưng ấn tượng đầu tiên mà tôi có được đó là sự thân tình, cũng như bao chốn quê khác, người nơi đây đầu làng cuối xóm đều biết tới nhau, mỗi khi tôi và đứa bạn đi ngang qua tôi lại thấy những người chúng tôi gặp có khi là nơi hiên nhà, có khi là đi trên cộ bò ngang đường hỏi thăm bạn tôi, hỏi thăm cả tôi nữa rồi lại kháo nhau tôi mới tới chơi đừng bỡ ngỡ, lạ lẫm gì, Họ hỏi tôi nhiều thứ trong những bữa cơm với những cách hỏi đầy chân chất, mộc mạc, họ thường nói: "Cuộc sống ở đây không đầy đủ bằng thành phố, nhà cô/ chú chỉ có từng này thôi, cháu ăn đỡ,” nhưng khi tôi liếc nhìn mâm cơm họ chuẩn bị hay những điều kiện họ tạo ra cho tôi ở đây tôi luôn thấy tình cảm dâng trào. Những cảm xúc thật khó diễn tả bằng lời và nhiều dư vị để lại cho tôi khiến tôi không cách chi quên được, nhưng trong số đó có câu chuyện mà tôi nhớ mãi, đó là câu chuyện về cái buồng chuối ủ hương.
Ngày mới đến con bạn tôi nói với mẹ nó tôi thích ăn những món ăn dân dã, mà vốn dĩ tôi cũng là người sành ăn và cũng rất kén ăn nên hai bác ở nhà đặc biệt chú ý khi nấu tôi ăn. Ở quê cứ mỗi khi có khách thường giết gà, tôi tới được bác làm nguyên con gà mà đãi, người ở quê hay thế, tôi thích thú ngồi bữa ăn mà thấm đượm. Cái xúc cảm của việc mỗi khi tôi ăn một chén cơm xong là hai bác lại thúc hối cái Thu (tên con bạn tôi) bới cơm thêm cho tôi một cách đầy nhiệt tình thật khó diễn tả. Bác Triều còn nói: "Chú vội xem tivi quá không để ý bát cháu hết gì cả, cháu ăn thật tình nhé.” Nghe vậy, tôi lại phì cười, cách nói chuyện sao mà chân chất quá! Bác Tưởng thì lại bảo: "Cháu phải ăn nhiều vào, con gái ăn nhiều, khỏe, trắng răng dài tóc mới là lí tưởng, nhà bác thì không có gì đâu, khách đến thì mới giết con gà mà thôi, bình thường chỉ toàn rau với mắm không đấy.” Tôi lém lỉnh: "Bác ơi, cháu thích rau và mấy cái món có chuối đấy nhá bác.” Nghĩ vậy thôi nào ngờ lời tôi nói khiến bác nằm lòng. Lúc mới dọn cơm, tôi thấy lạ khi đồ ăn nào cũng có chuối trong đó, tôi thắc mắc hỏi cái Thu thì nó phì cười: "Mày quên mày nói với má tao mày thích chuối rồi à.” Tôi à lên một tiếng nhưng sao bỗng thấy lòng rưng rưng điều gì đó không rõ. Người ở quê có cái gì đó vô cùng chân chất, tình cảm của họ cũng giản dị như thế. Họ có thể không nói ra thành lời, cử chỉ của họ cũng có thể vô cùng đơn giản, nhiều khi người ta thấy họ rất xuề xòa nhưng chắc chắn những hành động họ làm đều chứa chan những tình cảm trong đó. Cảm xúc lúc nào cũng được diễn tả theo nhiều cách khác nhau, điều tôi cảm nhận được từ họ đó là những cảm xúc hết sức đơn giản nhưng ấm áp và rất “thật thà”. Lúc ăn miếng cơm tôi chực muốn khóc, nhưng không hiểu sao chững lại, nào là ốc xào bắp chuối, cái món tôi cực thích từ ngày ba hay làm tôi ăn hồi nhỏ mỗi mùa ốc rộ, hay canh chua chuối chát, cái món này bà tôi hay nấu với cá trầu, ở đây thường ăn kèm cá đuối mua từ dưới xuôi lên. Lúc gắp cho tôi miếng cá kèm chuối, bác Tưởng bảo: "Cái này là bác Triều đi xe hơn 1 tiếng xuống xuôi mua lên đó, trên núi thì làm gì có cá, nhưng mà phải nấu cá này mới đúng vị.” Tôi chỉ gật gù, đôi khi có những cảm xúc làm tôi nghèn nghẹn…
Tôi thích nhất món chè chuối mà bác nấu, phải nói tôi đặc biệt thích ăn những thứ gì kèm chuối theo. Ngày hôm sau khi bác đang cắt lát những miếng chuối cho nhỏ nấu chè tôi đã lăng xăng phụ. Cái Thu còn đùa: "Mày mà nói thích ăn cái gì là má nấu cái đó miết cho ngán luôn.” Bác Tưởng cốc đầu nó: "Thích ăn gì thì bác nấu, chứ không nói là bác bí đó.” Tôi lại cười: "Cháu thích ăn hết cả nồi chè bác ơi!” Bác cũng cười rung bần bật.
Tuy nhiều món có chuối nhưng một tuần ở đây cũng nhiều lần bác đổi món để tôi không chán. Buổi tối chúng tôi hay quây quần ở gian dưới, bác trai thì đi dạo với mấy người trong xóm, có khi lại kéo nhau về nhà nhậu rất thân tình. Tôi, cái Thu và mấy chị em gái trong nhà thì ngồi nghe những câu chuyện bác Tưởng kể nghe rất thú vị. Những lúc trăng lên thì chúng tôi lại đi soi ốc, mò cua, ban ngày thì chúng tôi chơi đánh đáo cùng mấy đứa nhóc rồi đi bắt cào cào, bắt cá ngựa cho chúng đá nhau. Tôi cũng hay đi theo cái Thu tới nhà mấy bác trong xóm chơi, họ vồn vã hỏi chuyện tôi như tôi là người đã gặp rất lâu rồi vậy. Ngày tôi về bác Tưởng đưa tôi ra tận xe, đợi xe tới, bác mới hì hục đưa lên xe cái bao gì ấy to lắm có mùi thơm rất ngọt rồi dăn dò anh phụ xe cái gì ấy. Tôi lên xe rồi vẫn thấy bác vẫy vẫy, về tới nhà mở ra, trong đó rất to, một buồng chuối vừa được bác chặt lúc đi làm rẫy lúc sáng, một buồng chuối tỏa hương thơm phức!


Tác giả  : Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định


No comments: