Bóng nắng rớt bên bờ đậu biếc
Em bước qua rẫy cũ, góc rừng
Mãnh bát vỡ, xao lòng thầm tiếc
Chuyện lứa đôi, dang dỡ nữa chừng
*
Vỡ vụn chiều, trên nương rẫy bắp
Trong lao xao bầy két tìm về
Rung lon, xua bầy chim ăn cắp
Mùa quê nghèo, bao nỗi nhiêu khê ...
*
Núi thẳm xanh, xa mờ chấp chới
Chiều tan, trong vệt nắng bỏ quên
Xa vắng, lối về không ai đợi
Qua suối sâu, dáng nhỏ chông chênh
*
Sao tiếc nuối bờ vai mạnh mẽ
Dịu dàng nghiêng, sâu lắng quạnh hiu
Chỉ còn gió mơn man, gượng nhẹ
Khép mi cong, em thảng thốt – chiều ...
Anh biết những điều em không nói
Có thể không cần nhớ những gì em đã nói
Nhưng anh biết những điều em không bao giờ nói ra
Khi ta giỏi một việc, đâu có nghĩa là việc gì cũng giỏi
Bao nhiêu chuyện bên đời, còn ấm ớ ngầy ngà
*
Anh đâu có giỏi việc gì, nhưng không có nghĩa là làm việc gì cũng dỡ?
Thôi cứ bay đi con chim mộng của ngày xưa
Hãy bay đi và mang theo cả tình yêu và nỗi nhớ
Cho gió lộng quay ngang, hằn lên vết đổ thừa
*
Anh như viên đá bên gành, cho em làm điểm tựa
Buông mình, dang đôi cánh rộng bay lên
Khao khát khoảng trời cao trong ẩn tình chan chứa
Để lại cho bãi bờ, một nỗi nhớ cong vênh
*
Rồi năm tháng cũng trôi đi những gì lấp liếm
Như hạt cát quê, trở mình bay theo cơn gió chuyển mùa
Chợt tiếng sóng, cũng lặng yên hoài niệm
Xô thả bao điều còn, mất, được, thua ...
*
Thôi em nhé! Cứ xem như là ví dụ
Ngày theo mùa và cát bụi gọi hồn quê
Ơi! Những con chim, theo bầy di trú
Đã ngậm hạt cỏ khô, để đánh dấu lối về
Tháng ba bên gành Rái
Ngang dốc, ngập tràn nắng mới
Tháng ba non trong, lắng đợi mùa lên
Lẳng lơ sóng, tréo quanh gềnh
Triều dâng, nước nghịch, hớ hênh bóng chiều
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment