Mười
năm quay về chốn cũ
bên
sông nước chảy qua cầu
con
đường dài chi thương nhớ
bỏ
quán bên đường quạnh hiu .
Trên
sông thả bóng cùng thuyền
ngày
em lưng ong quảy gánh
phổ
nhỏ Tam-Kỳ lặng im
ai
lên chiều về
Huỳnh-thúc-Kháng
.
Chiên-Đàn
tối màu tháp ngũ
ngày
xưa từng nổi đợi chờ
quê
xưa mối tình xa cũ
cầm
tay người dạ ngẫn ngơ .
Trời
chiều nhuộm bóng sông Đầm
xương
rồng,cỏ may lớp gió
cát
bay mù trời dặm sông
mái
tranh ,con thuyền,xóm nhỏ .
Em
nghèo áo chằm nón lá
rặng
dừa hồng nắng sớm mai
Bàn-Thạch
níu sầu đời đá
cho
em thở vắn thương dài .
Phú-Ninh
bao la trong xanh
làng
quê cây đa bến nước
lúa
về đẹp hội vào xuân
tím
màu lan-rừng-hồ-điệp .
Đường
Phan-chu-Trinh thẳng tắp
bên
sông ngã bóng giáo-đường
sáng
chiều lời kinh An-Mỹ
gió
thổi về đâu An-Sơn .
Trở
lại ngã ba Trường-Giang
câu
hò xa người buổi trước
tình
qua nắng cát Tam-Thanh
trao
ai làm sao quên được .
Mây
trôi về đâu Tam-Tiến
hoàng
hôn ngũ sớm chân trời
ra
đi một đời sông biển
Tam-Kỳ
ở lại trong tôi ./.
Cơn
mưa cuối chiều
Nữa
mùa thu về đêm sương đầu ngõ
quán
cà-phê lạnh buồn hắt hiu
có
phải lá thu rơi đâu đó
để
em đi lang thang cùng với trời chiều .
Em
còn lặng im bước ở trong vườn
dỗ
dành hoài chi từng chiếc lá
tôi
đớn đau treo trên thập-tự-buồn
tím
chiều ầm ào chuông rung đổ .
Bên
ngoài hình như thu về vội
thổn
thức bên hồ nhốt gió riêng ai
tiếc
chi nhau giọng cười tiếng nói
giữ
chi thu hoài ngũ muộn trên vai .
Nữa
đêm em rưng lòng khõa thân
giấc
mơ theo từng phút giây hấp hối
mây
ở trên cao khẻ liếc mắt thầm
ngã-ba-đời
em
thẹn
thùng giận dỗi !
Tôi
tháng tám khi trăng chưa mọc
bỏ
tình ai mãi chạy loanh quanh
xưa
lắm rồi em thôi rưng lệ mắt xanh
đứng
giữa trời mà ôm mặt khóc .
Những
hàng cây đen cháy đỏ bên đường
quanh
em thơm mùi ngai ngái
hư
hao nhiều em tắm giọt thu sương
nhắm
mắt ép hương trời vời vợi .
Sao
em chờ chi mùa đông gần đến
trả
lại cho người dìu dịu ngất ngây
quán
người say cầm trái đắng
lòng
ai phai nghẹn cứng tháng ngày .
Tiếng
chuông gió dỗ đêm quá buồn
thu
qua bỏ em ở lại
tuổi
dại khờ treo tim quanh vết thương
bên
đường chờ chết người đàn ông năm mươi tuổi .
Chiều
thu choàng lạnh giá
chim
bướm bay đầy trời sương pha
hấp
hối lời kinh đọng trên cây thánh-giá
để
lại bên đời hiu quạnh hồn ma .
Nghĩa
trang thu treo nghiêng quá vội
quanh
đây tiếng gọi
thu
về
cuối
chiều và những cơn mưa ...
Sài-gòn
và người đàn ông buồn
Rồi
cũng một lần quay mặt
dòng
sông xưa vĩnh biệt đò xưa
chỉ
một lần thôi và mất
còn
gì tóc xanh
mòn
mỏi đợi ai ngày về .
Dấu
mắt môi một thời đi qua
quên
nghìn trùng lặng lẽ
chia
tay từ độ ấy đến giờ
người
đàn ông biết buồn
tháng
ngày đóng cửa .
Quán
rượu nghèo se buồn buốt lạnh
bóng
hình em lẫn quất phố đêm
ru
hồn ai giọt sầu cay đắng
nhớ
em tôi mãi đi tìm .
Rằng
tôi sẽ quay lại Sài-gòn
đã
qua những con đường thay tên ngày cũ
gởi
ba-ngôi bên cạnh Thánh-đường
đứng
một mình bên chợ Bến Thành
gởi
lại tình cố-xứ.
Rằng
tôi sẽ về bên dinh-độc-lập
ngậm
ngùi xưa súng đạn sa-trường
ngày
tiễn tôi em đứng khóc
mấy
mươi năm lệ kín hoàng-hôn .
Cho
dù đêm trời có mưa,sao
quên
hết chưa câu thề buổi cũ
những
hàng cây bên đường câm nín niềm đau
chiều
cuối tháng lang thang ngoài phố nhỏ .
Catinat
em phai màu áo tím
Sài-gòn
trôi dặm dài bước chân
người
đàn ông bây giờ
trái
trên cây héo chín
tình
yêu dang tay nằm chết bên đường .
Chốn
cũ sân ga,cầu cảng,bến xe
bơ
vơ đầu dốc cuối chợ
Sài-gòn
đi mà không có ngày về
mùa
hạ lá vàng trên cây
đầy
tràn nỗi nhớ .
Huy
Uyên
No comments:
Post a Comment