Bắc biên địa, hận cũ chẳng
nguôi ngoai
Đông lãnh hải, lại giở trò
lếu láo.
Kéo dàn khoan ỷ thế nghênh
ngang,
Bày thế trận vẫn thói quen
hung bạo!
Than ôi!
Đau lòng biết mấy, giặc nuốt
rồi mấy dặm Nam Quan,
Ôm hận bao năm, thù chiếm
trọn Hoàng Sa hải đảo!
Ngông cuồng vẽ đường chín
khúc, không kiêng công ước rạch ròi,
Nghênh ngang kéo cả dàn
khoan, để lộ mặt mày ngổ ngáo.
Ỷ mạnh kéo tàu to tàu nhỏ,
hiếp ngư thuyền không súng không gươm ,
Thẳng tay dùng cây ngắn cây
dài, nện ngư dân chẳng giày chẳng áo!
Thảm sát Đồng Chúc, phụ nữ
mang thai mà chúng giết như giết lợn giết bò,
Đánh chiếm Gạc Ma, chiến sĩ
tay không mà chúng bắn như bắn cò bắn sáo!
Niềm uất hận chất kín gầm
trời,
Biển tang thương đỏ tươi màu
máu!
Cho vợ khóc chồng lệ xót lâm
li,
Để mẹ nhớ con canh dài áo
não!
Câu “Bốn tốt” đã thành lời lẽ
yêu ma,
“Mười sáu chữ vàng” nay lòi
tim gan chồn cáo!
Thế mới hay,
Vì mộng bành trướng mà mắt cú
láo liên,
Bởi thói bá quyền nên lòng
lang trơ tráo.
“Không có đối thủ nào trọn
kiếp thù hằn,
Chẳng có hữu bằng nào trăm
năm vĩnh hảo”
Mất lòng dân, thì dù tấc đất
khó gìn,
Được lòng dân, sợ chi quân
thù trở giáo!
Từ xưa:
“Hiền tài là nguyên khí quốc
gia”
“Giang sơn mất thì nhà tan
cửa nát”
Cho nên:
Chớ xui hào kiệt lên rừng đốt
củi làm than,
Đừng đẩy sĩ phu ra đường bán
rong hát dạo!
Nếu lúc bình thời mãi dùng
củi mục làm quan,
Thì cơn quốc loạn lấy ai bảo
toàn cương thổ?
Lũ vô tài vô đức, chỉ biến
nhân dân thành chó thành dê,
Người đại trí đại nhân mới
giúp giang sơn hóa rồng hóa hổ.
Hỡi quân thù!
Mi xua tàu chiến, chồn ló mặt
chồn,
Mi kéo dàn khoan, cáo lòi
đuôi cáo!
Miệng lằn lưỡi mối khác gì
trôn đĩ thối tha,
Khẩu Phât tâm xà nên ló mặt
mo vênh váo!
Dân ta lòng gang dạ sắt, chớ
bày trò nhát khỉ rung cây,
Bọn mi mắt chột mắt mù, chớ
lấy tơ trói hùm trói báo!
Giang sơn li loạn, trăm sông
ta liền hóa Như Nguyệt, Bạch Đằng,
Tổ quốc lâm nguy, triệu dân
ta đều trở thành Ngô Quyền, Hưng Đạo.
Trải bao binh lửa, Cửu Long
Giang luôn chín khúc hào hùng,
Qua bấy phong ba, Hoàng Liên
Sơn vẫn nghìn mây vời vợi.
Thử lửa đi! Chiến sĩ ta đạn
đã lên nòng,
Xung phong đi! Nhân dân ta
gươm chờ tuốt vỏ!
Thắng trăm trận cũ, Đại Cồ
giữ nước nghìn năm,
Thắng một trận nầy, Việt Nam lưu danh
vạn thuờ.
Anh em ơi!
Giặc đã đến rồi!
Giặc đã đến rồi!
Ta nhân nhượng cũng có mức có
chừng
Chúng hung hăng ngày tự tung
tự tác.
Thương giống nòi, chân mạnh
bước hiên ngang,
Vì tổ quốc, máu sôi lòng bất
khuất.
“Đánh cho để răng đen,
Đánh cho luôn dài tóc”.
Đống Đa gươm khua chan chát, máu thù dơ bước chân
voi,
Đằng Giang sóng cuộn ầm ầm,
xác giặc còn tanh mũi cọc.
Diên Hồng vang rền “Sát
Thát”, quyết bảo toàn hải phận, biên cương,
Như Nguyệt sang sảng lời thơ,
không để mất ngọn rau, tấc đất.
Lao thân đạn lửa, mới biết ai
dũng ai hèn,
Đối diện quân thù, mới rõ ai
vinh ai nhục!
Dù máu đỏ loang lòng biển,
quyết bảo toàn hạt cát quê hương,
Dù xương trắng chất đầu non, không để mất bờ cây tổ quốc.
Hỡi anh em!
Vung tay lên, trăm triệu chung
lòng!
Trước giặc thù, một còn một
mất!
Kha Tiệm Ly
No comments:
Post a Comment