Ngày đương chức may thay lão Dạ
vớ được cái chức Trưởng Phòng. Nói cho đúng tuy là chức có nhỏ, quyền có hạn
nhưng tính lão tốt, tâm lão sáng nên chi lão giúp được khối người có công ăn
việc làm ổn định. Tuy không giàu nhưng ở nước ta ổn định trở thành thuộc tính
kinh tế nên chi có vài người quay lại tạ ơn lão bên cạnh một số khác bội nghĩa
đi luôn, chẳng buồn ngó lại cái bến đò xưa nơi đưa họ sang sông ngày nào. Ôi,
thế thái!
Về hưu một thời gian cùng gia
cảnh đơn chiếc, không vợ không con cộng với thói quen giúp người gần như cố
hữu, thôi thúc lão đi tìm việc làm thêm. Lần này thì trời xui đất khiến lão lại
nhận cái việc canh chốt chặn đường ray xe lửa. Chả là ở cuối thôn có tuyến
đường sắt chạy ngang qua, cắt ngay huyệt đạo dẫn vào xã, tuy lượng người qua
lại không nhiều nhưng rất nguy hiểm bởi hai đầu đường tre làng che khuất. Lão
đến đây làm người gác đường là đúng người, đúng việc rồi có điều làm công quả
nên cũng hơi buồn cho lão chút thôi!
Một hôm, chuyến tàu nữa sắp chạy
qua, nghe tiếng hú the thé, lão giật mình, từ trong chốt bươn ra kéo cây tre xuống
chắn đường. Bất ngờ một bà bầu sắp đẻ ở đâu không biết lù lù lết tới, rồi vật
ngay dưới chân lão la làng: Ối làng nước ơi em sắp đẻ rồi. Bác ba-ri-e (tên
lóng dân làng đặt cho lão) ơi làm ơn đưa hộ em đi bệnh viện cái nào!
Tàu chạy xong rồi, lão lật đật dắt
con Rim Tàu cà tàng ra nổ máy đưa người sản phụ kia đến bệnh viện. Gió đêm loà
xoà đuổi theo lão hụt hơi. Đến nơi, luýnh quýnh làm sao không biết cô y tá lại
ghi tên lão: Hồ Văn Dạ - chồng của thai phụ Trần Thị Loan vào bệnh án. Hơn nữa
đã giúp thì giúp cho trót nên chi lão ở luôn lại đó lo cho mẹ con Loan, thành
ra cái danh xưng “chồng” ấy chẳng ai nghi ngờ gì!
Mấy hôm sau lão đưa hai mẹ con
Loan về nhà cách đó chừng hai mươi km thì mới té ngửa ra rằng: Loan là dân đẻ
mướn, đang chờ khách hàng đến nhận con và giao tiền. Lão ái ngại mót trong túi
còn mấy chục ngàn cho nốt họ rồi về lo việc công quả ở chốt xe lửa. Nhưng lão vừa
quay đi thì bất ngờ phía sau Loan bước ra ôm chầm lấy lão thầm thào: Anh ở lại
đây với em luôn đi, em không có chồng mà. Không chồng buồn lắm anh à, còn đẻ
mướn cũng như làm mướn thôi. Hết việc lại nghỉ!
Lão nhẹ nhàng gỡ Loan ra nhưng
khổ nỗi lão càng gỡ thì vòng tay gầy đét kia càng chặt lại. Nó chặt lại cho đến
khi tiếng còi tàu the thé vang lên lão mới giật mình mở mắt ra thì thấy bên
cạnh hai mẹ con Loan còn say ngủ. Mùi sữa non chảy ra từ hai bầu vú căng tròn,
thơm phức tan vào ban mai cũng khẽ khàng như chính lời lão: Em ở nhà lo cho
con, anh ra chốt xe lửa đây. Tối anh lại về với em nghe, vậy!
Chao ôi là Dạ. Lão thật tốt phúc
đó!
Sài Gòn, 6.2014
Bình Địa Mộc
No comments:
Post a Comment