ĐÓN XUÂN TRÊN SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI
Ta chào xuân trên cái sân khấu cuộc đời
Bao năm mây mù che khuất
Nay dòng thơ ta đã bay đi tràn khắp
Như đàn én bay, hoa nở trời xa...
Cõi dân gian muôn năm hơn mọi đế vương kia!
Chính trị cường quyền phải chăng là tạp dịch?
Hồn thơ ta trên trời cao non nước
Lưu truyền vọng tới mai sau.
Đã từng nổi trôi trong bao nỗi bể dâu
Lăn lộn chốn nhân quần, mộng mơ đời thi sĩ
Trái tim ta một đoá hồng kỳ vĩ
Đêm ngày thơm toả hương say.
Ôi! Cái sân khấu cuộc đời, bức màn chót rồi đây
Những phông cảnh diễn qua trôi vào quá khứ
Thời thế ư? Ta dẫm đạp lên thời thế!
Đón xuân về vui giữa dân gian.
Rét Hà Nội anh đi phố vắng
Hoa sữa bay nhưng chẳng để cho ai
Mái tóc em ru miên man bóng lặng
Mối tình trong trắng thuở ban mai...
Xưa cũng rét nhưng trong lòng thấy ấm
Có em dù đông đến vẫn là xuân
Em hiển hiện làn mây trôi lãng đãng
Ánh mắt như nhung, giọng nói dịu êm.
Trời sương giá lại mưa rơi, em ạ!
Càng về đêm càng gió lạnh hơn
Tình yêu hai ta tháng năm đứt đoạn
Nhớ đôi môi em mềm, ngọt và thơm.
Cứ im ắng... thầm thì... đằm thắm...
Em nghe trên phố vắng
Bác xích lô già yên lặng ngủ trong xe
Em nghe nơi cỏ hoa
Lời ân ái lũ bướm vàng chiều còn vương phấn.
Em nghe dẫu đã thành dĩ vãng
Tiếng của ngày xưa đôi ta…
ANH YÊU EM KHÔNG CẦN CÓ ÁO QUẦN
Nhân đọc tập thơ "Giấc mơ ban mai" của em.
Anh lắng những dòng thơ “mơ giấc ban mai”
Lặng lẽ đón trái đời ngọt lịm
Hôn nhè nhẹ đôi môi hồng bịn rịn
Tình muôn đời, hạnh phúc đẫm đầy tay.
Xin ào ạt lên giông bão của ta ơi!
Sóng cũng cấu vụn em đừng tiếc tưởng
Anh làm biển làm hồ cho em tắm
Thành phố chúng mình vui em nhỉ, đón đôi ta.
Con thuyền tình khả ái với phong ba
Ta cúng nén hương thơm trái tim thời con gái
Em "hoá thánh" dù trần truồng không che đậy
Êm đềm trôi và nước mắt tuôn trào.
Biển rì rào... biển vẫn rì rào...Lặng lẽ đón trái đời ngọt lịm
Hôn nhè nhẹ đôi môi hồng bịn rịn
Tình muôn đời, hạnh phúc đẫm đầy tay.
Xin ào ạt lên giông bão của ta ơi!
Sóng cũng cấu vụn em đừng tiếc tưởng
Anh làm biển làm hồ cho em tắm
Thành phố chúng mình vui em nhỉ, đón đôi ta.
Con thuyền tình khả ái với phong ba
Ta cúng nén hương thơm trái tim thời con gái
Em "hoá thánh" dù trần truồng không che đậy
Êm đềm trôi và nước mắt tuôn trào.
Hàng thông anh reo hát lời vô tận
Ta dẫu chết nhưng hai trái tim không yên lặng
Anh yêu em không cần có áo quần.
Hãy ào ạt đi giông bão của tình em!
Sóng gào thét đừng bao giờ phẳng lặng
Vì tất cả rồi sẽ vào cõi vắng
Dầu anh có thương em vỗ tan bờ.
Hãy ào ạt lên cho cuồng loạn những dòng thơ
Giây phút cuối ta ghì xiết lấy nhau, xé hư vô thành điên dại.
Phạm Ngọc Thái
Đầu xuân năm Giáp Ngọ
.
No comments:
Post a Comment