Chao ôi thương một kiếp người lưu
lạc
khóc cười trôi theo mãi với thời
gian
đời mãi say lòng từng bài ca
tiếng hát
rồi đến một ngày kia cũng
"lạnh-tuổi-vàng" .
Nhớ thương ai mà mãi khúc u-hoài
quê-hương một chiều đi biền biệt
sáng, tối đêm về nhớ thương ai
tim cháy trong lòng mà người ơi
có biết .
Cho dù đời chìm sầu
quê hương mãi hoài chinh-chiến
gởi cho người lắm nổi điêu-linh
cho dù mai rồi cách chia
vĩnh-viễn
Nhớ hoài yêu ai dấu kín một mình
.
Em giọng ca liêu trai sầu tiếng
hát
tôi ngẫn ngơ buồn câu-thế-nhân
một mai kia bể-dâu đời còn mất
nước mắt hoen mi có hỏi em buồn ?
Sông hồ trao nhau bao đoạn đời
trôi nổi
để nhớ ai -mà nhớ một người thôi
tiếng-ca-u-hoài người ơi quá tội
buồn-trong-kỷ-niệm để dành cho xa
xôi .
Mai kia chuyến-tàu-hoàng-hôn về
muộn
tiếng-xưa cũng dịu-dàng buông
trôi
dòng-sông, lở bồi, quán vắng
phiến-đá-sầu chạy quanh tim của
người .
Ngọt đắng yêu-là-chết-trong lòng
tấm-thẻ-bài anh -ai người đưa
tiển
mộ người xưa đã cũ theo khói
sương
chôn mối tình ai trôi theo giòng
đời tan biến .
Những giọt nước mắt chảy hoài với
cơn mưa
xa rồi tháng ngày
dặm đường bên ai bờ bến cũ
mà lòng đầy bão-tố
hỏi em còn ở lại
hay đã về chưa ?
Huy-Uyên
No comments:
Post a Comment