Phạm Xuân Dũng |
Trong hành trình gian nan đi đến một Việt Nam toàn vẹn non sông, băng qua muôn vàn chiến chinh, chia ly và đau khổ, ta sẽ thấy hiển hiện lên một chân dung sừng sững của Trịnh Công Sơn, người suốt cả đời mình tràn ngập một khát vọng khôn nguôi nối vòng tay lớn.
Mẹ Việt Nam mấy mươi năm đau nỗi đau chia cắt, cơ thể Việt nam bị ngàn vạn vết thương trên thịt da Tổ quốc và cả trong lòng mỗi người con Lạc cháu Hồng trước chinh chiến, loạn ly, chia lìa, mất mát. Mẹ Việt chỉ còn biết khát khao trông chờ vào những người con hiếu thảo, biết yêu thương và quý trọng đồng bào, biết vui buồn, lo toan trước vận mệnh giang sơn. Một trong những người con chí hiếu ấy là nhạc sĩ thiên tài Trịnh Công Sơn. Ông ước ao, kêu gọi, và quy tụ lòng người biết sống và hướng đến một viễn cảnh sáng tươi cho dân tộc này: "Rừng núi dang tay nối lại biển xa,ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà. Mặt đất bao la, anh em ta về, gặp nhau mừng như bão cát, quay cuồng trời rộng, bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam..." Một cuộc đại đoàn viên, mừng như là hội tụ, đau như là chia ly, lời ca hào sảng vút bay qua bao nỗi xót đau nghèn nghẹn tim người, kêu lên tiếng chim gọi đàn gắng lòng vượt qua những hận thù, định kiến, và cả những nhỏ nhen, nghi kỵ để hợp quần vì một ngày mai tươi sáng của quê hương đất nước."Cờ nối gió, đêm vui nối ngày, giòng máu nối con tim đồng loại và nụ cười nối trên môi..." Nhạc sĩ hân hoan ước mong, đón đợi ngày thống nhất non sông và nhủ rằng hãy sống hết mình, trải lòng yêu thương con người và xứ sở này để cùng hồi sinh trên đổ nát, chia lìa. Đó là một chân lý thấm thía Việt Nam và không chỉ của Việt Nam mà còn mang tính nhân loại. Lúc nào và ở đâu mà con người biết sống cảm thông, vị tha và hợp lực thì mùa xuân sẽ thực sự về với nhân gian. Đó cũng chính là giá trị nhân văn sâu dày, là thông điệp cao cả và minh triết nhất mà nhạc sĩ muốn gởi gắm qua "Nối vòng tay lớn". Ông hát gì vậy, hỡi người hát rong thiên sứ của dân tộc này: "Thành phố nối thôn xa vời vợi, người chết nối linh thiêng vào đời, và nụ cười nở trên môi." Chúng ta đã đi qua bao ngày, bao tháng, bao năm trong nước mắt cay nồng thuốc súng, trong đợi chờ biết mấy Vọng Phu, trong đau khổ, bị thương và hy vọng lại đâm chồi. Nghệ sĩ đã nói hộ tâm sự của hàng triệu con người trên trái đất, thậm chí còn như là tiếng vọng của tâm linh, của cả những linh hồn đã khuất, tiên tri về một ngày phúc âm được báo tin lành bằng sứ giả Trịnh Công Sơn.Và ngày đó đã đến, dù rằng chúng ta còn nhiều, rất nhiều việc phải làm để niềm vui được cát tường trọn vẹn.
Bằng sáng tác âm nhạc và bằng chính cuộc đời đẹp đẽ, bình dị của mình, người nghệ sĩ này đã hết lòng ngợi ca hòa bình, tình yêu thương và sự hợp quần. Khi từng bàn tay nắm chặt nhau, nhiều bàn tay nắm chặt nhau, rất nhiều bàn tay nồng ấm trong tay thì chắc chắn sẽ nối được vòng tay lớn.
Giản dị vậy thôi, giản dị như chính cuộc đời Trịnh Công Sơn. Nhưng để có được điều này, để nối lại lòng nhau, nối lại Việt nam, nối vòng tay lớn, dân tộc ta phải băng qua muôn nỗi đoạn trường.
Phạm Xuân Dũng
dpthachthao@gmail.com
No comments:
Post a Comment