Đêm đã khuya, nó một mình ra chỗ giếng nước,
cởi từng chiếc cúc áo, thận trọng, nâng niu. Treo chiếc áo con mỏng dính lên
cái cọc có chiếc đinh rỉ, nó nhìn xuống ngực mình, ngắm nghía, thẹn thùng. Ánh
trăng hắt vào làm da nó trắng ngần, mát rượi. Nó sờ sờ, nắn nắn, ấn ấn rồi đan
chéo hai tay choàng lên vai. Một làn gió thoảng qua làm nó rùng mình. Nó gài áo
lại, chiếc áo con vẫn treo ở đấy. Nó đến ngồi lên chiếc chõng tre, bên cạnh dậu
quỳnh đang nở hoa trắng tinh khiết rung rinh dưới ánh trăng vằng vặc. Chốc chốc
nó lại nhìn xuống, lấy tay kéo áo bó sát vào người. Thì ra thân hình nó đã bắt
đầu có những đường cong. Nó ngại.
Chiều hôm đó, nó thấy ngực căng cứng, tựa như
muốn nứt ra. Nó chạy nhanh về nhà, nó muốn xin mẹ mua cho một cái áo ngực mới –
thứ mà mẹ nó gọi là xu chiêng. Không rõ mẹ nó đi đâu, mãi đến tối mịt mới về.
Thấy vợ vừa dừng xe, đầu tóc bù xù, mệt mỏi, dượng nó vụt ngay khỏi chõng tre,
đá chiếc xe đạp đổ cái rầm. Mẹ nó nói đứt từng hơi, giọng run run:
- Bố thằng Quân làm gì vậy? Con lợn nái chết
rồi, em chở con lợn chạy vù ra lò lợn ông Ba bán rẻ. Em sợ để lâu thì cho không
người ta cũng chẳng thèm nên...
- Mẹ kiếp! Sao không nói sớm... Nhưng sao
lại chết? Mỗi việc chăm con lợn mà cũng không xong. Đúng là vô dụng hết cả mà.
– Lảm nhãm một hồi lâu hắn lại xách áo đi, đến tận khuya mới về, mài rựa ken
két rồi lăn ra giường nằm ngủ.
Con lợn chết, con gà bị mất trộm, thằng Quân
bị ốm…, tất cả đều đổ lên đầu mẹ nó. Nhiều lần nó chứng kiến dượng nó chửi mẹ
nó là con đàn bà thối, con mẹ dẻ rách làm hại đời tao. Khi nào cũng thấy mẹ nó
câm lặng, cắn răng chịu đựng.
Từ khi lọt lòng nó đã không biết bố nó là
ai. Mẹ nó bảo bố đã chết. Năm tuổi, nó theo mẹ về nhà dượng, đúng ra là ngôi
nhà hoang lụp xụp của một người bà con cho mượn, không có gì hơn ngoài chiếc
chõng tre và cái chum nước đầy bọ gậy. Dượng nó lúc ấy chưa lấy ai, làm thợ
đụng: đốn củi, bốc gạch thuê... Dạo đấy đến đốn củi thuê ở gần nhà mẹ nó, thấy
mẹ nó đẹp người đẹp cả nết nên đem lòng si mê, thay đổi hết những thói hư tật
xấu. Trước bao nhiêu lời dèm pha, can ngăn rồi hai người cũng quyết định lấy
nhau, chịu sự ruồng bỏ của hai bên gia đình. Lo cho hai chị em nó, chuyện cơm
áo gạo tiền càng trở nên khó khăn. Hai vợ chồng suốt ngày đầu tắt mặt tối mà
cuộc sống vẫn chật vật. Lâu dần có một vách ngăn lớn hằn rõ trong tình cảm giữa
họ. Dượng nó trở lại như ngày xưa lúc chưa quen mẹ nó, cộc cằn, bê tha.
Hôm ấy, dượng nó về muộn. Mấy mẹ con đang
ăn cơm. Ở quán nhậu, nghe người ta khích bác rằng anh Tậu cường tráng, giỏi
dang là thế, ngoài đường thiếu gì cô mê mà phải cưới một bà vợ già hơn đến mấy
tuổi, đã thế lại còn mang theo cả mụn con, vừa về đến nhà hắn đã không ngừng
quát tháo. Mẹ con nó vẫn ngồi ăn không lên tiếng. Hắn lao xồng xộc vào nhà “con
mẹ dẻ rách này, mày khinh ông hả?” Giọng hắn vừa chui khỏi miệng, bám theo
những tia nước bọt mùi chua lòm văng ra thì nồi cơm cũng kịp bay vèo vào góc
nhà, cả mâm cơm đổ ào ra đất, vỡ choang. Mẹ nó bế thằng Quân chạy nhanh ra
giếng nước rữa vết bỏng vì bị canh hắt vào. Nó ngồi nhặt những mảnh vỡ, vớt cơm
canh vào nồi. Dượng nó tiến lại gần, giúi mạnh ngón tay vào đầu nó: “đồ con
không cha, mẹ con mày làm khổ đời tao”. Mảnh bát vỡ đâm vào tay nó chảy máu, nó
vẫn nhặt tiếp. Sự im lặng của hai mẹ con nó làm hắn càng điên lên.
Hắn lao đến đạp cái thịch vào ngực vợ. Mẹ nó
ngã, ôm ngực thở dốc. Lúc này thứ dung nham đang sôi sùng sục trong ngực nó
muốn trào ra, nó hét lên như một con báo bị thương, túm lấy một mảnh bát vỡ lao
thẳng tới chỗ dượng nó đang đứng. Hắn ta giằng lấy mảnh bát vứt đi, đẩy nó ngã
nhào xuống đất. Tay nó ôm lấy ngực, hình như
cánh tay ông ta đã thúc mạnh vào ngực nó. Nó gườm. Trong khoảnh khắc nó thấy
như có hai con rắn đang trườn trong đôi mắt sâu của ông ta, bao quanh bởi đôi
mày rậm và bộ râu quai nón nham nhở. Lần đầu tiên nó nhìn thẳng vào mắt dượng
nó và nó cố gắng thoát ra khỏi ánh nhìn kỳ quặc của ông ta. Rồi hắn bỏ đi. Mẹ
nó chạy ra ôm lấy con bật khóc.
Nó hỏi mẹ tại sao lại cam chịu như thế. Lần
này mẹ nó mới kể cho nó nghe tất cả. Rằng bố nó vẫn còn sống. Ngày xưa, vì
không nghe lời ông bà ngoại quyết lấy bằng được bố nó, cho đến khi biết tin bố
nó đã có vợ con ở quê, mẹ nó mới vỡ nhẽ. Lúc ấy thì đã có nó trên đời. Bao
nhiêu người đến với mẹ nó nhưng mẹ nó không ưa cho đến khi gặp dượng nó, một
thanh niên kém hơn mình ba tuổi. Bây giờ thì mẹ nó mới hiểu vì sao ngày xưa ông
bà ngoại đoạn tuyệt tình nghĩa với mẹ con nó. Mẹ nó chỉ mong nuôi dạy hai chị
em nó thật tốt, không thể bỏ thằng Quân lại, càng không thể trở về.
Hôm đấy là rằm tháng Giêng, ngày giỗ ông
ngoại. Mẹ nó xin phép về nhà thắp cho bố nén nhang. Thường năm, vào những ngày
như vậy dượng nó không cho mẹ nó về, nhưng lần này ông ta lại tử tế đến kỳ lạ.
Buổi chiều đi học về nó thấy nhà cửa vắng
tanh. Thằng Quân bị ốm nằm co rúm trên giường. Cơm nước đã xong xuôi mà vẫn
không thấy mẹ nó đâu. Rồi dượng nó đang nằm trên chõng tre nói vọng vào nhà:
- Ra đồng tìm mẹ mày thử xem. Chắc là mẹ
chúng mày tham việc quá đấy mà.
Nó chạy ra cánh đồng. Nó vẫn hay ra đồng gọi
mẹ nó về như thế. Lần này nó tìm mãi không thấy mẹ nó đâu. Đang định quay về
thì có ai đó đẩy nó ngã xuống ruộng. Trong ánh trăng mờ ảo nó không thấy rõ cái
bóng kia là ai. Nó hốt hoảng bò dậy chạy thật nhanh. Nó chạy, cái bóng kia cũng
chạy theo sau nó. Trăng bị mây đen che khuất, nó không biết phía trước là đâu,
chân nó dẫm phải những gốc rơm rạ đau nhói. Nó ngã xuống một rãnh nước có rất
nhiều lau sậy. Nó cố lội, níu vào những cây lau. Cái bóng kia vẫn bám theo nó.
Rồi một bàn tay túm lấy áo nó giật ngược lại, hàng cúc trước ngực nó bật tung
ra. Nó la lên, người nó quay một vòng rơi tỏm xuống nước. Cái bóng kia chồm lên
người nó. Một bàn tay khô ráp đè lên ngực nó, tay kia bóp chặt lấy miệng nó. Nó
hét lên và bàn tay lực lưỡng kia liên tục tát vào mặt nó đau rát. Nó vùng vẫy,
kêu gào cho đến khi giọng nó khản đi như chú vịt con thoi thóp giữa cánh đồng
bất tận. Chỉ còn tiếng gió và tiếng giun dế râm ran. Thỉnh thoảng nó nghe tiếng
ực phát ra từ cổ họng của gã đang đè lên người nó. Hai cánh tay yếu ớt của nó
vẫn cố gắng khua vào màn đêm một cách vô vọng. Một khuôn mặt với làn da thô đầy
bã nhờn đang cố đâm vào cổ nó những sợi râu nhọn sắc. Nó cảm thấy như có một
con trăn lớn đang trườn khắp cơ thể nó, cuộn chặt, nhớp nháp. Sau tiếng la éo
thất thanh tan ra vô định giữa màn đêm mênh mông, tâm thần nó cũng trở nên hỗn
loạn.
Sáng hôm sau người ta tìm thấy nó ngồi nấp
trong một lũy tre ở đầu làng, đang ôm chặt hai cái mo nang trước ngực. Không ai
biết vì sao từ một cô bé dễ thương như nó, qua một đêm lại trở nên như vậy. Nó
sợ tất cả mọi người, ngoại trừ mẹ nó. Sau một tiếng nấc, nó ngất đi trong vòng
tay mẹ, nhưng không một giọt nước mắt nào rỉ ra. Mẹ nó bật khóc khi thấy đôi vú
của nó sưng đỏ lên vì mo nang cứa vào. Nó đã mang đôi ngực thiếu nữ từ bao giờ
mà mẹ nó lại không hề hay biết. Bà nhớ lại những lần nó cứ ấp úng muốn nói điều
gì rồi lại thôi. Chỉ còn biết ôm lấy con nghẹn ngào.
Hai mươi tuổi, nó vẫn ngu ngơ như thế, ai
nói gì cũng cười. Nó không chịu mặc xu chiêng nên mẹ nó không cho nó ra đường.
Ngày nào cũng thế, cứ học về là thằng Quân ngồi chơi với chị. Thằng Quân thương
chị làm ai cũng cảm động. Bữa đó nó bị rắn cắn, thằng Quân vừa cõng nó chạy vừa
khóc “chị ơi đừng ngủ, chị cười với em đi, chị ơi!” Nó không nhận ra bất kỳ ai
nhưng có vẻ nó có cảm nhận riêng của nó. Khi thằng Quân đọc truyện, nó ngồi
nghe chăm chú, nghe xong thì cười hì hì. Có hôm thằng Quân đi học về muộn, nó
chạy đi tìm rồi bị lạc làm mọi người phải hốt hoảng một phen. Nó không phá
phách nhưng hễ dượng nó hay bất kỳ gã râu quai nón nào đến gần là nó sợ bỏ
chạy.
Hết lớp chín thằng Quân nghỉ học rồi đi làm
ở lò gạch. Cứ đến chiều là nó ra đứng ở ngõ đợi em về. Hôm đấy lò gạch xuất
gạch không xuể. Đợi mãi mà thằng Quân chưa về, nó chạy ra lò gạch tìm. Thấy
đông người, nó sợ, cứ đứng nhìn từ xa. Khi trông thấy thằng Quân leo lên một
chiếc xe mà nó nghĩ sẽ bắt em nó đi, thì lúc ấy không còn nỗi sợ hãi nào ngăn
nổi đôi chân của nó. Nó chạy lao thẳng vào đám đông kia. Nó va vào người ta,
người ta va vào nó. Vài gã lạ mặt thấy nó ngã thì xúm vào bỡn cợt. Một gã đưa
tay kéo nó dậy rồi buông nửa vời làm nó ngã lăn ra cười hả hê. Nó rơi xuống
vũng đất lầy, mọi thứ quay cuồng trong đầu nó, dường như tất cả nỗi sợ hãi đang
cùng nhau quay trở lại. “Đồ chó chết!” - tiếng thằng Quân vang lên cùng với cú
đấm như trời giáng dính vào mặt của gã kia. Mặc cho mọi người can ngăn, thằng
Quân vẫn đè lên người hắn, cứ thế dồn hết căm tức vào những cú đấm. Bỗng một
giọng nói run run vang lên “Đừng, đừng! Quân ơi, dừng tay lại!”. Thằng Quân đảo
mắt một lượt và bắt gặp ánh mắt chị nó đang nhìn nó thiết tha, khẩn khoản.
Thằng Quân không thể tin vào mắt mình, chạy đến ôm chầm lấy chị. Dường như cả
cái lò gạch lúc ấy chỉ còn hai chị em nó nức nở trong niềm hạnh phúc.
Sau ba năm đi làm công nhân dệt may tại khu
công nghiệp Bình Dương, nó trở về cùng với người chồng sắp cưới, quản đốc tại
xí nghiệp nó làm việc. Thằng Quân cũng đã học xong cấp ba nhờ số tiền mà nó gửi
về hằng tháng. Dượng nó nằm liệt giường đã hơn một năm nay do bị tai biến mạch
máu não. Ông ta nhìn nó với ánh mắt như đang khẩn cầu của tên tội phạm muốn cầu
xin sự tha thứ. Nó đưa chồng sắp cưới đến trước mặt mẹ nó và dượng. Dượng nó
mếu máo cầm tay con rễ rồi gật gật, một giọt nước mắt trào ra rồi mắc lại ở
khóe mắt đầy nếp nhăn của ông ta.
Đêm trước ngày lên xe hoa, nó ngồi tựa vào lòng mẹ và
kể về cái đêm nó tự ngắm mình dưới trăng. Đấy có lẽ là giây phút nó cảm thấy
bình yên và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Trước mặt nó, những đóa quỳnh
khẽ đung đưa xòe những cánh hoa trắng xinh vươn ra đón gió.
dieuhang.ngo@gmail.com
No comments:
Post a Comment