Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, September 12, 2008

VÕ VĂN LUYẾN - CHÙM THƠ


Quê Thi Ông, Hải Vĩnh, Hải Lăng, Quảng Trị.

Thạc sĩ Khoa học Xã hội và Nhân văn

Giảng viên chính trường CĐSP Quảng Trị.

Chủ tịch Hội đồng Nghệ thuật Phân hội Văn học, Hội VHNT Quảng Trị.



Giải thưởng:

Giải A sáng tạo VHNT Tỉnh và giải thưởng của Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam về tập thơ “Sự trinh bạch của ngọn nến” năm 2007;

Giải B (không có giải A) sáng tạo VHNT tỉnh năm 2003.



TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN

Trầm hương của gió (thơ) - NXB Thuận Hoá, 2003

Sự trinh bạch của ngọn nến (thơ) - NXB Hội Nhà văn, 2007

Sẽ có ngày tôi về (CD thơ phổ nhạc), 2006



SẮP IN

Đối ngọn đèn khuya (khảo luận và phê bình)





Chiều lỡ dở
“chiều chưa đi màn đêm buông xuống”*

chiều chưa xa khói đồng đã rỗng

chiều chưa phai mây tình khuất bóng

chiều chưa chi lỡ dỡ chuốc nồng


chiều đền bồi nắng vội qua sông

chiều chấm than cong làn mi ướt

chiều quay gót quả ngọt thành chua

chiều vắng thưa lại vừa lỡ dỡ


chiều đem buồn bỏ chợ nào xong

chiều đem vui thả sợi tơ lòng

chiều đem dế trỗi đàn ca hát

chiều đem chiều lỡ dỡ chờ mong..


(*) Lời bài hát “”Đêm đông” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương



Đối thoại bão

Áp mặt thời gian, râu ria đẻ nhánh

Sợi thẳng, sợi cong, sợi lòng thòng bạc thếch


Áp nụ cười trái tim rạn khô giọt mắt

Chúm môi thổi đụn khói lấp mình


Áp nồng cay vào thiên hà mặt đất

Mắt mèo hoang lẫn với mắt nai


Áp sông một bờ, áp mây đẩy gió

Chạch vượt vũ môn, cổng trời bỏ ngỏ


Áp thấp áp cao áp đến lưng chừng

Anh áp vào anh đời lại quay vòng.




Ra sông

Ngày ấy con sông như trong hơn

Sóng vỗ mê bờ cỏ

Buổi sáng ấy bình minh như sớm hơn

Có tiếng hát thay lời chim hót


Hoa vẫn nở trời vẫn xanh mây vẫn trắng

Dòng sông đếm tuổi mình mười tám

Mẹ ra sông

Chạnh đám cải ngồng làm dưa

Em ra sông

Hoa lục bình trổ tím vào đôi mắt

Chỉ riêng con chuồn chuồn

Soi bóng mình đáy nước

Những con chữ tình yêu tôi vớt được

Mãi còn trên mặt nước

Sông ơi!





Tâm Thức Sông

Dòng sông tự mình rõ nắng mưa ấm lạnh, mặc rối nhiễu giông gió mây vần, mặc sáng tối vây quanh, mặc suối khe dự cuộc chia phần, mặc ao làng hát ví trời xanh.

Dòng sông đau cuộc thế lô xô con sóng, thuyền trăm mảnh gửi thân vào đáy cạn, đời trăm mảnh đầy vơi bất hạnh, lòng trăm mảnh đục trong .

Dòng sông yêu vầng trăng, yêu mộng mơ trăng sáng bội phần, yêu rong rêu gió dập mưa vùi ngọt đắng chẳng rời nhau, yêu hạt cát trong đớn đau tự sáng.

Dòng sông ơn biển thẳm non cao, ơn chí bền tình sâu đất lặng; ơn tuổi thơ thuyền giấy, ơn con chuồn chuồn tin cậy, ơn tóc xoả mái nhì mái đẩy; ơn đôi bờ bồi lở sinh thành.



17/02/2008




Sự trinh bạch của ngọn nến


Anh chú thích cuộc đời anh vào chỗ cuối cùng
của trang giấy còn lại
bằng những con chữ trinh bạch
sự trinh bạch của ngọn nến tự hủy
không đồng lõa bóng tối
Anh từng bật khóc
và từng nhìn người đời khóc nhiều về nỗi bất hạnh
nhưng vẫn yêu hơn những giọt lệ nến
bởi chúng không như sương khói chóng tàn
chúng biết đóng dấu nỗi đau lên mặt đất
Đấy là thú đau thương
được cấy trên cánh đồng khát vọng.

Anh chú thích cuộc đời anh bằng nỗi đam mê
không hề che giấu
không biết hóa trang
không mặc cả thiệt hơn
Thế mà chả ăn thua gì
trước sự trinh bạch của ngọn nến!




Đối ngọn đèn khuya

Bàn chân buồn vương sương ra đi
nghe thời gian chờ mong như khi
em còn trong ta thương yêu thầm thì

Thôi ta tìm về đêm xuân xa xưa
dòng sông hiền hòa sao rơi lưa thưa
con tim bồng bềnh sao tình bơ vơ

mình ta lang thang qua bao cơn mơ
chân thành mà chưa nên hình câu thơ
vòng đời hư hao ăn năn mơ hồ

ta thương bông hoa lên cành cây cao
nào hay đường trần vuông tròn ra sao
cô đơn thay cho kinh cầu xanh xao

ta không còn em ta quen màu đêm
ta ngồi bên song lòng không bình yên
ta đau hồn mình mưa rơi hồn nhiên




Những câu thơ chợt đến

Những hạt nước mơn trớn thịt da

làm bừng tỉnh giấc ngủ khủng long

con đường đi về vẹt mòn kỷ niệm

cây cậy mình có lá chở che

bỏ quên bên trời cơn bão ẩn nấp

giấc mơ nào xui khiến

nỗi buồn mênh mông
tiếng chim nóc rừng rớt vào quên lãng

thèm một ngày mưa

tự rung chiếc chuông bằng nắm tay

ôi tiếng chuông sâu thẳm

điều nhạy cảm lắm lúc đem phơi phóng xa xỉ

ước được thấm đẫm

trong ân sủng mưa

mà thôi

ta đánh đôi giày ẩm mốc

bước những bước thận trọng

ra khỏi nhà mình.


Võ VăN LUYếN


ĐỌC THÊM:

Sáng tác của Võ Van Luyến, phongdiep.net

Sáng tác của Võ Văn Luyến, voque.org

Trần Xuân An đọc thơ Võ Văn Luyến

No comments: