Nhà thơ Tịnh Bình
VỀ LẠI CÁNH ĐỒNG
Về lại cánh đồng chân trời lụn nắng
Cọng khói lãng đãng bay vờn
Con bù nhìn dang tay ôm gió
Xước hoàng hôn đôi giọt mưa chiều
Giọt giọt mồ hôi khảm xanh mùa vụ
Đắng đót mùa khoai sắn
Nứt nẻ chân cha tất tả ngày giáp hạt
Áo tơi ngửa mặt nhìn trời
Những hoàng hôn tiếp nối hoàng hôn
Đường chân trời vời vợi
Mải miết bầy thiên di vẽ đường bay trong tâm tưởng
Biết đâu là nguồn cội
Mẹ ngồi khâu áo cha trên bậu cửa đầy nắng
Chiếc áo thâm kim vá chằng vá đụp
Nồng giọt nắng mưa
Về lại cánh đồng ngày lúa trĩu bông
Quyện bàn chân hương mùa vấn vít
Ùa vào tôi ban mai rạo rực
Nụ cười quê hương tỏa nắng ngọt lành...
DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ
Gió mãi chơi rồi...
Dưới cội bồ đề sân si mọc
Hạt bụi bay đánh rơi lời chuông thiêng
Giấc thiền đôi mắt thức
Bản thể còn mãi đi hoang
Mệt quá những bước chân
Người ngồi xuống lắng nghe nỗi niềm của cỏ
Đàn chim ngơ ngác bay lên từ chiếc lồng chật chội
Giữa ồn ào huyên náo
Có lẽ chúng không biết mình vừa được ai đó phóng sinh
Mệt quá những vô vàn vọng tưởng
Người ngồi xuống và nghe gió hát
Dưới tán lá bồ đề mặc niệm
Người ngàn năm trước
Người ngàn năm sau
Mưa nắng này đâu khác
Rũ bụi trần gian lại trở về làm hạt bụi
Bản thể điềm nhiên đôi mắt khép
Dưới cội bồ đề người lặng yên tĩnh tọa
Ôm vào lòng trùng trùng niệm khởi
Mưa rụng giọt vô ngôn
Dịu dàng chuyển hóa...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
Về lại cánh đồng chân trời lụn nắng
Cọng khói lãng đãng bay vờn
Con bù nhìn dang tay ôm gió
Xước hoàng hôn đôi giọt mưa chiều
Giọt giọt mồ hôi khảm xanh mùa vụ
Đắng đót mùa khoai sắn
Nứt nẻ chân cha tất tả ngày giáp hạt
Áo tơi ngửa mặt nhìn trời
Những hoàng hôn tiếp nối hoàng hôn
Đường chân trời vời vợi
Mải miết bầy thiên di vẽ đường bay trong tâm tưởng
Biết đâu là nguồn cội
Mẹ ngồi khâu áo cha trên bậu cửa đầy nắng
Chiếc áo thâm kim vá chằng vá đụp
Nồng giọt nắng mưa
Về lại cánh đồng ngày lúa trĩu bông
Quyện bàn chân hương mùa vấn vít
Ùa vào tôi ban mai rạo rực
Nụ cười quê hương tỏa nắng ngọt lành...
DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ
Gió mãi chơi rồi...
Dưới cội bồ đề sân si mọc
Hạt bụi bay đánh rơi lời chuông thiêng
Giấc thiền đôi mắt thức
Bản thể còn mãi đi hoang
Mệt quá những bước chân
Người ngồi xuống lắng nghe nỗi niềm của cỏ
Đàn chim ngơ ngác bay lên từ chiếc lồng chật chội
Giữa ồn ào huyên náo
Có lẽ chúng không biết mình vừa được ai đó phóng sinh
Mệt quá những vô vàn vọng tưởng
Người ngồi xuống và nghe gió hát
Dưới tán lá bồ đề mặc niệm
Người ngàn năm trước
Người ngàn năm sau
Mưa nắng này đâu khác
Rũ bụi trần gian lại trở về làm hạt bụi
Bản thể điềm nhiên đôi mắt khép
Dưới cội bồ đề người lặng yên tĩnh tọa
Ôm vào lòng trùng trùng niệm khởi
Mưa rụng giọt vô ngôn
Dịu dàng chuyển hóa...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
No comments:
Post a Comment