Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Biết lối đi về,
em có vui không?
Bao nhiêu năm rồi ta đã xa nhau
Anh không trách, vì sao em lỗi hẹn
Mình đã qua thời, thương thầm yêu lén
Chuyện cũ, mười năm giờ cũng rũ nhàu
Biết lối đi về, em có vui không?
Trong nắng sớm, tóc còn cài trễ nải
Gió đong đưa hương mùa con gái
Mỗi chiều về tỏa ngát phố đông
Dòng sông xa, trôi con nước vơi đầy
Mây tứ xứ có qua ngày cổ độ
Bóng nắng dọi, thềm quán nghèo loang lổ
Chén rượu ân tình năm cũ còn say
Muốn gặp em trong khoảnh khắc bất ngờ
Anh lên trên này, không một lời hò hẹn
Không gặp em, bổng thấy lòng nghèn nghẹn
Lên xe về, mà ngoái lại không thôi
Cứ mãi loay hoay nhấp nhổm chổ ngồi
Xe chuyển bánh, quãng trường òa vỡ nắng
Tiếng máy xé toang không gian phẳng lặng
Đau đáu âm thầm vun vỡ xa xôi…
11/86
Một góc nhìn
trong mùa dịch bệnh
Bao lo toan trong mùa cách ly, giãn cách
Những phận người đang tất bật mưu sinh
Công việc thường ngày tự nhiên mất sạch
Chuyện áo cơm, nhúc nhích cựa mình
Phẩm cách của mỗi người thể hiện trong khó khăn rõ nét
Những hỗ trợ, cưu mang nồng thắm ân tình
Sao lại có người ngồi than van, đổ thừa lãng xẹt
Đóng kín cổng, trùm chăn rồi ra sức biện minh
Xét nét chi li, nghi ngờ từ thiện
Không thấy những hy sinh thầm lặng biết bao người
Đã gác bỏ chuyện riêng tư, đang ngày đêm như trực chiến
Lặn lội truy vết âm thầm, không hề ngại hiểm nguy
Đôi mắt em rạng ngời, tự tin những chuyến đi thiện nguyện
Chia sớt khó khăn bao số phận cộng đồng
Đã nói thì làm, đã hẹn thì đến dù có đội trời dời biển
Luôn tỉnh táo, để xử lý từng phần hội chứng của đám đông
Nghe đài báo, dịch bệnh có nguy cơ lấn lướt
Có nơi, có lúc, có sai lầm
Nhưng “Ai thực sự làm việc mà chẳng có lúc mắc sai lầm?!”
Phân định rõ, sai lầm sữa chữa được và sai lầm không sữa chữa được
Để cho mỗi người, tự vấn lương tâm
Em đi vận động xóm làng, chấp hành nghiêm quy định chung của Chính phủ
Vẫn đỏm đáng môi son, dù khuất lấp khẩu trang
Xanh biêng biếc sắc màu hoa nụ
Bình tĩnh một niềm tin thắng lợi rộn ràng…
Muốn được,
thì ít nhiều phải mất
Vay trả vần xoay, cũng là lẽ thường hằng
Thong thả bước theo nhịp đời tất bật
Quẩn quanh trong ký ức nhọc nhằn
Cơn gió mới, bung lòng người bẩn chật
Giật mình nghe gãy đổ hư lăng
Sao ta hay phóng đại
nỗi khổ của mình
Rồi loay hoay trong khế ước hư linh
Chập chờn biển báo
Nhìn hạnh phúc của người khác, một cái nhìn gượng gạo
Không làm gì, ngồi không mà bàn chuyện đói nghèo
Khi kinh tế phát triển rồi, xã hội cũng tốt đẹp theo
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
<thanhhungmtbb@yahoo.com.vn> |
No comments:
Post a Comment