Nhà thơ Trần Đức Phổ |
Em Nhớ Ta
Thơ Trần Đức Phổ
Em nhớ ta như Cao Tiệm Ly
Nhớ chiều sông Dịch tiễn người đi
(Kinh Kha giấu kiếm sang Tần quốc)
Khoét mắt đập đàn buổi biệt ly!
Em nhớ ta như nàng Mạnh Khương
Nhớ chồng, ngàn dặm quyết lên đường
(Mười năm chưa gặp, mười năm kiếm)
Khóc đổ Trường Thành máu lệ vương!
Em nhớ ta như nàng Mỵ Châu
Nhớ chàng Trọng Thủy quặn lòng đau
(Áo lông lưu vết tình không vẹn!)
Để lại nghìn thu mối hận sầu!
Em nhớ ta như biển nhớ nguồn
Như người xa xứ nhớ cố hương
(Như Huyền Trân nhớ Thăng Long vậy!)
Khắc khoải đầy vơi nỗi đoạn trường.
Công Chúa Huyền Trân Về Chiêm Quốc
Huyền Trân hỡi Trẫm nghiêng mình cầu khẩn
Rước nàng về làm hoàng hậu Chế Mân
Cả Chiêm quốc đang đợi chờ tiếp đón
Bậc mẫu nghi từ nước Việt tuyệt trần!
Dâng sính lễ cả hai châu Ô, Lý
Trẫm mong nàng đừng chối bỏ tình ta
Chiêm với Việt cùng giao hòa hoan hỉ
Kể từ đây chung một cõi sơn hà!
Này tháp cổ... này núi cao, biển rộng
Đang đón chào chiêm ngưỡng một dung nhan
Cả cây cỏ cũng tràn trề sức sống
Khi thuyền hoa vừa cập bến Đồ Bàn
Ôi! Mỹ lệ và uy nghi, lộng lẫy
Nhạc tấu vang, nghi ngút khói hương trầm
Khắp thần dân cùng bá quan quỳ lạy
Chúc ta, nàng hưởng hạnh phúc trăm năm!
--
tranducpho
No comments:
Post a Comment