Nhà thơ Nguyên Lạc
NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT 1
ĐÊM CÔ LỮ
Đêm nay trăng lạnh người có lạnh?
Điệp khúc hư không nỗi đoạn trường
Nâng ly cô lữ sầu viễn phố
Tri kỷ cùng ta khúc Hồ Trường!
PHONG VŨ
Phong là gió nhưng chắc đâu là gió?
Vũ là mưa nhưng có phải mưa đâu?
Gió mưa môi mắt đêm thu đó
Phong vũ ngàn năm cố lý sầu!
TÍM CẢ ĐOẠN TRƯỜNG
Sương rơi trắng cả con đường
Em rơi tím cả đoạn trường trong anh!
Tinh như sương khói mong manh
Nghìn năm nhan sắc nát thành quách xưa
TÌNH NHỚ
Như sương rơi trắng muôn trùng
Như trăng rêu biếc não nùng huyễn không
Tụ tan mây trắng vân mồng
Thiên thu tình sử nát lòng thế nhân
QUEN THÔI
Nơi này cũng núi cũng sông
Cũng trời đất rộng nhưng không có người
Chẳng hề chi, sẽ quen thôi
Vọng chiều thăm thẳm những lời mây bay!
NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT 2
CHIỀU MƠ
Lũng chiều giấc mộng trùng lai
Nghe như giọt lệ mắt ai gọi sầu
Quán đời trọ có bao lâu?
Mà sao kim cổ ly tao khóc người!
HƯ KHÔNG
Trăm năm dâu bể điêu tàn
Ngàn năm "mây trắng trên ngàn vẫn bay"
Chuông chiều tám sải gọi ai?
Giật mình lữ thứ thở dài hư không!
VIÊN SỎI BUỒN
Thấy trời đất rộng thênh thang
Thấy ta sao giống một viên sỏi buồn!
Phù sinh bào ảnh giọt sương
Có viên sỏi nhỏ bên đường mình ên!
NGƯỜI CÓ BIẾT?
Từ nay sương trắng nơi đất khách
Trăng lạnh trời kia rọi quê nhà
Ra đi thôi biết rồi đã mất
Có biết lòng ta vẫn thiết tha?
LỜI KINH TRONG TAY
"Đọc hoài. vẫn không thuộc
Lời kinh. trong bàn tay" *
Nhủ lòng : Thôi ngưng đọc
Nhưng sao cứ thở dài?
............
* Thơ Nguyễn văn Gia
Nguyên Lạc
No comments:
Post a Comment