ĐI QUA VƯỜN XƯA
Nhớ mảnh vườn xưa, hoa táo đong đưa
Trong những tia nắng sớm mai, gần lắm
Nồng nã đưa hương ngày theo bóng chậm
Bao năm rồi đã cuốc nắng cày mưa ...
*
Hoa trái vụ theo mùa đi lệch pha
Tuổi hoa mộng của ai rơi ở đó
Để bất chợt chiều nay, bồi hồi gió
Vệt nắng hồn nhiên, bẫng quyện mượt mà
*
Bầy sẻ nâu ríu rít bản hoan ca
Buông đâu đó, một vòng tay bổi hổi
Khép nép hiên thưa, mưa tuôn nắng gội
Bạc phếch thời gian đọng lại dư ba
*
Em ngúng nguẩy, đưa ai trở về thăm
Tuôn chảy nắng, đường mòn xanh cỏ dại
Quanh ngõ hẹp, sắc màu nào vương vãi
Hoa bén hơi sương, tiếc những đêm rằm ...
*
Mảnh vườn xưa, bóng nắng dội âm âm
Còn đâu đó một ẩn tình cháy bỏng
Mặc cho tháng năm dãi dầu ngưng đọng
Vẫn cứ tròn vang, nỗi nhớ xa xăm
Lê Thanh Hùng
BỜ TRĂNG MỘNG
Trăng mắc cạn
Bên kia bờ Phan rí
Con nước ròng
Xuôi kiệt
Bến sông
Ngang trời
Gió
Đưa lời thủ thỉ
Biết
Em còn ...
Ở đó
Hay không?
Lê Thanh Hùng
CƠN BÃO RỚT QUANH ĐÂY
Tháng mười đưa cơn bão rớt
Loang tan mặt biển đục ngầu
Quạnh hiu bãi bờ trắng nhợt
Cuộn trào, lớp lớp chìm sâu
*
Hàng dừa tả tơi rũ rượi
Co ro gốc cột trầm ngâm
Gió giật từng cơn tức tưởi
Xám trời, giăng đặc mờ căm
*
Sóng căng neo chùng võng xuống
Thuyền xoay, trớn nước mấp mênh
Ào ạt tung bờ sóng cuộn
Buồn vui gì cũng lãng quên
*
Nỗi lo loang mờ tất cả
Mưa qua tối đất mù trời
Lất lay, oằn cong cây lá
Tan chiều, bức bối đường khơi
*
Tất bật, lăng xăng che đậy
Tròn căng bóng nhỏ trong mưa
Bận rộn sao còn ngúng nguẩy
Gió kìa, xô lệch hiên thưa ...
XI/18
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment