Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
CHỊ Ơi, ĐỪNG KHÓC!
Lê Hứa Huyền Trân
- tặng em gái Bảo Trân của
tôi-
Đôi khi con người ta lớn lên, tình cảm trở mình lội ngược vào
trong lòng, giấu tận sâu thẳm, cứ tựa hồ như hở ra chút nào đó sẽ khiến con
người trở nên yếu đuối vậy. Người lớn – họ tự cho phép mình cái quyền được mạnh
mẽ, và dẫu tình cảm có dạt dào đến đâu, họ luôn giữ trong tim thật ý nhị, như
chờ đến một lúc nào đó, phải thật bức bối, nó tuôn ra ào ạt đến nghẹt thở. Tôi
là một người lớn như thế, một người lớn luôn giữ tất cả vào trong tim, tôi giữ
cho mình một khoảng lặng, một dấu chấm nhẹ trong cuộc đời mình ở tất cả mọi
thứ. Bởi thế nhiều khi tôi ganh tị, tôi ganh tị với chính em trai của mình,
thằng cu Di, một đứa trẻ.
Mẹ sinh cu Di khi đã lớn tuổi thế nên khi tôi đã là một sinh viên
đại học thì nó chỉ mới lên năm. Ở cái tuổi của nó dường như nói thật mọi thứ là
điều quá dễ dàng, nó không tính toán, không suy nghĩ thiệt hơn điều gì, chỉ
biết nghĩ gì nói nấy mà thôi. Tôi ganh tị với nó, ganh tị ở cái “quyền trẻ con”
ấy. giống như mỗi khi mẹ xoa đầu nó, ôm nó vào lòng tôi đứng từ xa ngưỡng vọng.
Cái ngưỡng vọng của đứa con gái từ rất lâu rồi không ôm chầm lấy mẹ. Những
người mẹ, họ không bao giờ chối từ cái tình thương cháy bỏng trong tim, mẹ cũng
chưa bao giờ nguôi yêu thương giành cho tôi hay khát khao ôm tôi vào lòng như
ngày còn thơ bé. Nhưng lớn dần lên, tất cả những cử chỉ yêu thương ấy tôi như
muốn giữ cho riêng mình, không thích thể hiện ra ngoài. Tôi luôn tự bao biện đó
là những cử chỉ của trẻ nít, thương yêu biết là thương yêu, nhưng lớn dần lên,
bỗng đâm ra…ngại. Cu Di thì khác, nó cứ như cún con, cứ xoáy sâu vào lòng mẹ…
Cu Di khác tôi lắm, nó tinh nghịch, hiếu động còn tính tôi thì
lại trầm. Nhìn nó lăng quăng chơi thả diều cùng đám trẻ chăn trâu tôi nhớ lại
khoảng thời gian thơ bé khi luyến thương thả trôi theo những cánh diều, anh
trao tôi những quả sim chín mọng nơi vườn đồi. Ngày ấy tôi là một cô bé yêu
những triền đê dữ lắm, lại mê đọc truyện tranh thôi rồi. Cứ mỗi bận chăn trâu
thể nào tôi cũng mang theo quyển truyện đọc quên trời đất, tôi yêu bầu trời,
yêu những câu chuyện cổ tich, yêu những cánh diều hun hút bay đến bến bờ tự do
đợi chờ hạnh phúc. Còn anh, là cậu nhóc yêu những quả sim. Anh hay dẫn tôi đi
hái sim, những quả sim chín mọng, chuyển thành màu đen lực lưỡng, săn lại nhưng
ngọt nước, và cả những quả vả dại, chấm muối ớt cay xè mà thể nào mẹ cũng không
cho ăn vì nghĩ rằng…đau bụng:
-Tiểu Di ơi, Tiểu Di ơi, xuống thả diều
với em đi này. (thằng cu em í ới gọi tôi, chúng tôi trùng tên, chỉ khác tên
đệm)
Tôi cười rồi lắc đầu. Kể từ khi bước
vào đại học, tôi đã thôi những mộng mơ thời con gái, quên những triền đê, những
cánh diều và những hôm cười chảy nước mắt. Có đôi lúc tôi cũng mơ mộng dữ lắm,
nhưng một người lớn - ừ nhỉ- chạy đi thả diều, có điều gì đó nhìn – nói đơn
giản- thấy như ngộ lắm.
-Tiểu Di ơi, sao đấy? Mẹ bảo
ngày xưa chị mê diều lắm!
-Ừ. Đó là ngày xưa, giờ chị lớn rồi,
đâu thể chạy cùng em thả diều như trước.
-Sao không hả chị? Nếu lớn mà phải giữ
mình như vậy em muốn mình mãi là con nít thôi.
Lời nói của cu Di với nó chỉ là lời
nói, chỉ là những nghĩ suy con trẻ bộc lộ nhất thời, nhưng với tôi đó là cả một
khoảng trời, một điều chôn giấu bấy lâu làm tim tôi bức bối. Ai cũng bảo, con
người ta muốn làm gì đều không ai cấm cản được, nhưng thực ra cái ranh giới
giữa người lớn và trẻ nhỏ, tuy vô hình nhưng lớn lắm. Tôi không thể hồn nhiên
vô tư như con nít mãi được, và có nhiều điều của con nít, tôi – dẫu muốn- cũng
không thể làm được.
***
Cu Di đánh nhau với thằng con to hơn cả nó, tôi bị vời ngay
lên trường vì cả nhà bận ra đồng hết chưa về kịp. Nhìn thằng bé kia mặt mũi
sưng húp, nhin cu Di mếu máo lấm lem không kém, và nhìn mẹ nhóc kia tố đủ thứ
chuyện tôi rối bời. Cu Di tức vì mẹ bị nhóc kia mỉa mai nên lao vào đánh nó.
Tôi thương em nhưng cũng giận nó, làm thế là không đúng, nó tức giận không chịu
sai, bà kia càng làm tới, giận quá tôi tát nhẹ vào má cu Di:
-Em thôi ngay đi!
Nó nhìn tôi mếu máo:
-Em ghét Tiểu Di! Làm người lớn mà như
Tiểu Di, em không muốn!
Từ bận ấy nó không nói chuyện với tôi,
giận dai lắm. Tôi biết thằng nhóc kia sai nhưng em tôi cũng làm không đúng.
Đêm, nghĩ thế nào, tôi ôm nó vào lòng mà khóc. Nó không nói gì nhưng hôm sau
lại rủ tôi chơi đá kiện.
***
Tôi chia tay với mối tình thời non trẻ, lòng chưa kịp buồn vì
nỗi nhớ chưa nguôi thì cu Di ở đâu chạy tới:
-Tiểu Di, Tiểu Di chia tay với anh
Hoảng rồi hả?
Tôi chưa trả lời thì nhóc đã ôm chặt
lấy tôi:
-Tiểu Di không sai đâu, không phải lỗi
của chị đâu, em tin chị không muốn thế này mà!
Tôi nghĩ ở lứa tuổi của nó, có thể còn
chưa kịp hiểu tình yêu là gì, cái mà nó gọi là chia tay có chăng nó hiểu là
người tôi thương đang đi đến nơi đâu xa lắm, nhưng nó luôn đứng về phía tôi,
hay ít ra, nó luôn yêu thương tôi theo cái cách trẻ con của nó, yêu thương là
luôn tin tưởng người đó, đứng về phía người đó vô điều kiện. Dẫu cho lí trí
không còn hiện hữu. Tự nhiên bất giác, tôi ước gì mình được như cu Di, có thể
thét lên thật to: “Chị ơi, đừng khóc”, có thể được lăn tròn vào lòng mẹ, có
thể được chạy trên triền đê và hái những quả sim chín mọng. Hơn hết, tôi ước
mình được bé lại, mãi bé lại như những điệu hò à ơi tôi vẫn hay nghe…Tôi ước
mình được như Cu Di, và liệu “Di này” có thể được như “Di kia” không nhỉ?
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình
Định
No comments:
Post a Comment