Nhà thơ Kha Tiệm Ly
CỔ
TÍCH ĐỜI THƯỜNG
Có loài cỏ lớn lên từ vùng biển mặn,
Nên luôn thèm vị ngọt hạt sương rơi.
Ta từng hớp ngụm rượu đời cay đắng,
Nên cũng thèm vị ngọt một bờ môi!
Giữa biển khơi, giữa muôn trùng sóng dữ,
Lại mơ về một bến đỗ bình yên.
Lỡ phận lỡ duyên suốt hành trình cô lữ,
Bao bến yêu không chấp nhận một con thuyền!
Đâu cần đợi tia nắng hồng rực rỡ,
Nụ cười em cũng ấm những ngày đông.
Đâu cần đợi hoa lục bình rộ nở,
Màu áo em cũng đủ tím dòng sông!
Chẳng chuyện thần tiên, mà chuyện tình rất thật!
(Cổ tích đời thường cũng đâu quá xa xôi).
Buổi hoàng hôn vẫn còn loài hoa tươi thắm,
Đủ sắc, thừa hương tô điểm cuộc đời!
Quên chuyện nhục vinh, quên câu thành bại,
Quên rượu rót một mình, quên những cơn say.
Lấy tình em, thay cho đời gió bụi,
Lấy chén ngọt ngào, thay chén đắng cay!
KHA TIỆM LY
No comments:
Post a Comment