TÓC XOĂN CỦA MẸ
Hồ Thị Thúy An
Bây giờ là 13h20', như thường lệ thì đây là khoảng thời gian
quý giá của tớ dành để ngủ vào cuối tuần sau những giờ học tập căng thẳng.
Hôm nay, tớ chẳng thể ngủ được! Lăn qua, lăn về một lúc, tớ
giật bắn người dậy, vớ lấy cái điện thoại, cắm phone và bắt đầu nhâm nhi từng bản
nhạc yêu thích như..."You are my sunshine, Hương ngọc lan, Bài ca tuổi trẻ
".... Điệu nhạc vang lên, bỗng nhiên tớ muốn làm một điều gì đó cho cuộc đời
tươi xanh của mình.Và tớ viết.
Thực sự, để nói về cuộc đời của mình thì tớ chẳng có gì để viết
cả. Bởi... nó "nhạt như nước ốc". Chẳng mấy khi tớ nêm nếm gia vị cho
nó đâu! Không hiểu sao chiều nay lại hâm hâm muốn thả vào đó một chút muối cho
nó thêm mặn mà.
À... nãy giờ mãi luyên thuyên mà tớ quên mất tự bạch nhỉ? Thật
là thiếu sót.. hihi
Xin giới thiệu...Tên tớ: Hải Đại. Năm nay tớ tròn 17 tuổi.
Cái tuổi đẹp nhất, tuổi trăng tròn. Nhà của Hải Đại tớ có ba chị em gái và
đương nhiên tớ chính là cô út trong nhà. Các chị mà tớ hay gọi là sư tỷ bây giờ
đã lớn và có đủ quyền lực để ngự trị, tớ chỉ đứng sau bố mẹ mà thôi! Trong gia
đình, các sư tỷ đều có những cái tên rất hay và thời thượng. Còn tớ thì mang
cái tên mà bản thân còn chẳng hình dung ra nổi nó là nam hay nữ nữa… Ôi trời… Hải
Đại là biển rộng.Thôi thì chị sẽ gắn bó với cưng suốt đời…. kiki.
Mãi nói về cái tên mà quên mất sơ lược về cái ngoại hình nấm
lùn theo tớ cũng gần ưa nhìn các bạn ạ!! Nói thì cũng buồn lắm! Mấy thằng ác ôn
trong lớp chúng nó gọi tớ thân thương là 1m52. Ừ! Thì tớ 1m52. Nhưng mà khí chất
của tớ thì chẳng thua cậu con trai nào 1m7, 1m8 trong lớp nhé!!
Quay lại chủ đề ngoại hình, Hải Đại có một làn da rất dễ nhận
diện đó là màu nâu socola quyến rũ xếp thứ 2 sau cầu thủ Ronaldo thôi í. Cũng
vì điều này mà tớ kiện cáo mãi với mẹ về làn da thì mẹ bảo chắc ngày xưa mẹ
mang thai tớ mà quên uống nước dừa… hic hic. Chưa bao giờ tớ thấy giận cô bán dừa
như hiện tại thế này không biết. Nếu hồi xưa cô đi bán thường xuyên chắc mẹ sẽ
không quên uống dừa và không chừng tớ đã sở hữu được một làn da trắng sứ như chị
Ngọc Trinh rồi...hi.
Góp mặt vào điểm nhánh trong ngoại hình của Hải Đại thì không
thể không nhắc đến mái tóc quăn huyền thoại, quăn tích thò lò, quăn không thể
nào chải thẳng được! Vì thế mà cái biệt danh tóc quăn của tớ được ra đời.
Hồi nhỏ, tớ thường đi cùng bố mẹ và hai sư tỷ qua nhà ông ngoại
chơi trên chiếc ngựa sắt màu mun đời 2011 mà bố thường lấy đi làm. Nhà bố cách
nhà ông ngoại một con đường nhựa trải dài.Hai bên là rừng cao su xanh mướt.Vì
lâu lâu nhà tớ mới sang nên lúc đó nhà ông thường vui như hội vì có sự hẹn hò từ
trước của bố mẹ tớ với cậu mự, dì, dượng gần đó tập trung lại ở nhà ông bà. Hôm
nấu ngô, làm bánh, hôm lại chơi sang mua hẳn cả gà về làm đồ nhắm lai rai. Nói
chung là không khí lúc nào cũng ấm cúng, vui tươi còn trong lòng tớ thì bớt vui
tận 50% vì một vấn đề rất quan trọng. Đó là… cái mái tóc.
Cứ hễ thấy tớ thò đầu ra là bị chọc quê ngay. Nhất là cậu tớ.
Cậu tớ U40 mà cái bụng thì như quả dưa hấu. Cái mông thì phình phường ra trong
đến buồn cười.Vậy mà lúc nào cũng trêu tớ "Tóc quăn qua đây làm chi ri".
Cả ông tớ cũng vậy. Có khi tớ giận chả muốn sang nhà, không có tớ ông cũng lại
nhắc yêu tớ với mẹ, "Hôm nay tóc quăn không qua hả." Lúc đó, tớ chỉ
muốn lấy ngay cái bàn ủi và ủi phăng đi mái tóc chết tiệt kia cho xong.
Có nhiều khi tớ cũng mặc kệ đời, hổng thèm cột tóc và thả tềnh
tềnh như một con điên. Bởi vốn dĩ tớ có cột thì nó cũng không gọn gàng lên nổi.
Như thế, tớ lại càng thích. Trông cứ là lạ hơn tóc mấy người bạn của mình. Lúc ấy
tớ cứ tưởng mình là ngôi sao còn các bạn là khán giả.
Rồi có lần, tớ nghĩ ra một ý nghĩ. Đó là quyết tâm đi chợ với
mẹ để nhổ tóc xoăn và trồng lại tóc thẳng. Đương nhiên, ý nghĩ đó của tớ đã bị
dập tắt bởi lời động viên của bố "Tóc của Hải Đại là đẹp nhất nhà rồi, sau
này khỏi tốn tiền đi uốn con ạ." Không hiểu sao lúc ấy tớ lại xiêu lòng bởi
những lời nói ngọt ngào ấy của bố và ở nhà đi chơi. Giờ nghĩ lại tớ thấy mình
đúng là yêu thương mù quáng quá đi mà... Người ta nói "Bố và con gái là
người tình kiếp trước của nhau" quả là không sai các bạn nhỉ? Hiu hiu.
Ngày tháng trôi qua, tớ dần lớn lên và tính cách thì vẫn
không thay đổi là mấy.Vẫn hâm hâm như ngày thường. Với vị trí là út cưng nên tớ
được hưởng tất cả ưu ái của mọi thành viên trong gia đình.
Khi hai tỷ đi học xa, mỗi lần về thăm nhà là chắc chắn tớ có
quà. Khi thì quần áo, dày dép, vòng cườm đủ loại. Nói chung là đồ làm điệu.Tớ
lúc đó giống như một cô công chúa nhỏ của gia đình.
Hải Đại tớ còn một đặc điểm chết người nữa đó là yêu cái đẹp
từ nhỏ. Cứ hễ cái gì của tớ là phải đẹp. Có lần mẹ kể rằng, khi đưa tớ sang nhà
ông chơi, mẹ lỡ khen chị bé con cậu xinh đẹp là hôm đó tớ về giận luôn cả mẹ.
Hôm sau, mẹ có rủ đi tớ cũng nhất mực không đi với lý do "mẹ khen chị đẹp".
Thế rồi, mẹ thuyết phục mãi tới mới chịu đi với một điều kiện phải cho tớ mặc
chiếc váy hoa đẹp nhất thì tớ mới ngoan ngoãn leo lên xe để đi.
Ngoài những tính xấu đó ra, thì còn có thêm một tính cực kỳ xấu
nữa mà mãi tới bây giờ tớ không thể quên được đó là ước muốn cao cả được làm
siêu nhân biến hình.Vào một ngày đẹp trời, sư tỷ đưa tớ đi học mẫu giáo.Vì nhà
gần trường, tớ lại lười học hơn nữa là khao khát muốn làm siêu nhân nên tớ đã
trốn vào một cái lỗ nhỏ và chui ra ngoài đi về nhà như một người hùng.
Kết quả thì các bạn cũng biết được rồi đó...Sau 5' sau tớ bị
túm lại và đưa vào lớp học. Kể từ đó tớ đành từ bỏ ước muốn làm siêu anh hùng
trong tuyệt vọng và đau khổ!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ một Hải Đại nghịch ngợm mà
bây giờ tớ đã lớn rồi các bạn ạ. Tóc tớ không còn xoăn nữa.Thay vào đó là mái
tóc bềnh bồng của cô thiếu nữ 17. Lý do là có sự hỗ trợ của công nghệ dập tóc
thẳng "vi diệu" . Làn da của tớ cũng đỡ đen hơn hẳn nhờ các app sống ảo
của dế yêu. Nói chung, tớ chỉ có thể nói rằng: Nghệ thuật đúng là ánh trăng lừa
dối. Bây giờ, tớ cũng không còn ước muốn làm siêu nhân mà thay vào đó là một
bánh bèo cá tính. Đó là nick mà mà mấy nhỏ bạn gọi mình... kiki.
Và không thể thiếu là tớ vẫn yêu cái đẹp như ngày xưa nhé! Với
tớ, đẹp là được!
"Góc phố nơi anh hẹn
Cành ngọc lan xõa bóng mát
Mùi hương bát ngát
Ngày cuối thu buồn..."
Tít… tít... ồ ! Một âm thanh quen thuộc vang lên. Đó là
chuông báo thức của tớ.Giờ nghỉ cũng kết thúc, tớ đành hẹn một dịp khác sẽ kể
nhiều hơn nữa về cuộc đời thiếu muối của mình... hì hì... Hi vọng các bạn sẽ
thích! Hải Đại, cô bé tóc xoăn!!
H.T.T.A.
H.T.T.A.
No comments:
Post a Comment