Nhà thơ Chu Vương Miện
LÊN XUỐNG
lên non vội vã xuống non
ờ ra gã lại bon chen về trần
mấy năm mõ gỗ cẩm vân
chày kình dộng mãi cũng lần ấy thôi
rằng tôi chẳng phải là tôi
chẳng qua tâm động qua lời kệ xưa
mưa trong trăng, trăng trong mưa
"tựa thơ thầy cũ" hè trưa váng đầu
thầy về bến giác bao lâu
mà tôi cứ lạc dưới lầu Hoa Nghiêm
nửa vò rượu tĩnh hỗn nguyên
nửa vò còn lại tục tiên một bè
mai ta để tóc mây che
của thiên trả địa mấy hồi
con người với lại con ruồi giống nhau
có đình có đám tới mau
có xôi có thịt uýnh nhau vỡ đầu
nước tương anh họ xì dầu
tàu hủ đậu phụ tiếng tàu tiếng ta
con người sống thác là ma
con gà khi sống tránh xa bụi gừng
con lợn sống thác vô chừng
sáng thì có đó chiều không có chuồng
tình đời lúc trắng lúc đen
lòng trời vân cẩu tang thương nhức đầu
làm thân lừa ngựa bò trâu
chả nói cũng rõ, đớn đau vô cùng ?
thênh thang như chốn bìa rừng
lòng thòng là sợi dây thừng cột nhau ?
LỤC LỤC NGÔN
sáu năm hoa nở hoa rụng
nở một mình rụng một mình
hai người chả còn gì nữa
lặng lờ an phận loài rong
hoa nào vô ưu tĩnh mạc
hoa nào vô nghĩa vô tình
trước mặt lòng thung lũng rộng
bốn bề bát ngát xa trông ?
miếng trầu là đầu câu chuyện
văn chương nguồn cội oan gia
cũng chỉ dăm câu bằng trắc
mà sao ? tù mãi tận giờ ?
tội tình thay cho trận gió
thổi lá vàng thổi lá hồng
lá nào cũng rơi xuống đất
con gái nào cũng lấy chồng ?
tội nghiệp thi nhân nốc rượu
uống cả ngày có hơn không ?
núi bạc đầu từ nguyên thủy
tuyết phủ trắng tự bao giờ
mây lâu lâu lại xuống thấp
chỉ có đêm và có mưa
lâu lâu bầy chim trốn tuyết
bay vội vàng và quá xa
ta vẫn nằm thiu thiu ngủ
chớp mắt à một sát na
đi trên con đường phong đỏ
thời xưa chả phải thời giờ
lang thang con đường phong tím
không còn dang dấp cà ngơ
thời gian không còn xán lạn
lùa đi năm tháng lững lờ
hoa phượng gió bay lãng đãng
vô tình còn chút đường tơ
năm năm thay cành thay lá
làm sao ? tìm lại bây giờ ?
LÒNG SUỐI CẠN
vì lòng suối cạn trước thác cạn
sau trơ ra bờ vực đá tai
mèo, cá chết nổi khô trên mặt
cát, bùn non chen lẫn cả rong
bèo, đâu nghĩ có ngày giòng thác
cạn, đáy hồ đập nước đá tai
heo, hai bên thềm núi mây khát
gió, mây xám về qua quá đèo
heo, người cạn trơ ra giòng tóc
cạn phương xa có lẽ chả nhớ
gì ? Sóng cuộn uốn quanh hàng lớp
lớp, hàng dương xõa tóc khóc Cam
Li, từng hàng nham thạch chờ hoang
phế, bãi cát từ xưa đã võ
vàng, người mới tóc đen chừ tóc
trắng, một mẩu dã tràng biển lang
thang, thì trước hay sau đều cạn
cả, bãi bờ hiu hắt nỗi niềm
riêng, sóng đâu cào mãi trên gành
đá, xô trọn vào lòng Thái Bình
Dương
CHU VƯƠNG MIỆN
No comments:
Post a Comment