XUỐNG NÚI
Trong buổi tiệc đám giỗ ông già vợ. Vô tình mấy
lời nói chơi bỗng trở thành lời thấu cấy, lão tự dưng cầm đủa gắp cục chả thịt
bỏ vào chén và thêm vào vài miếng đồ chua rồi ngồi ăn ngon lành. Khiến cả bàn
trơ mắt nhìn lão, sao hôm nay lão trở ton một cách dễ dàng thế. Đang vui vẻ, tự
dưng cả bàn trầm xuống. Lão bảo:
-Mọi
người sao không ăn đi? Mà nhìn tôi gớm thế.
Hai
thằng em vợ đứng dậy cản.
-Anh
hai nầy, tụi em mới nói chơi thế mà anh đã tự ái rồi, thôi đi anh, đừng ăn thịt
nữa. Lỡ có chuyện gì không tốt đâu anh.
-Mặc
tôi, hai cậu cứ tự nhiên đi, chuyện của tôi, tôi biết, khỏi cản ngăn.
-Em
lo cho anh thôi, tùy anh.
-Cám
ơn hai cậu.
Lão là người làng Hòa Hảo- quận Tân Châu- Châu Đốc nay là thị trấn Phú Mỹ-
huyện Phú Tân- tỉnh An Giang. Đạo Hòa hảo, đã ăn chay trường từ thuở nhỏ và cả
gia đình lão cũng thế. Trước đây lão đã có một đời vợ và được hai đứa con.
Không may, năm Mậu thân 1968 giặc tràn về làng đốt nhà, bắn phá và vợ lão qua
đời từ đó. Sau những năm ấy lão sống bằng nghề mua bán sỉ cá đồng, mỗi tuần lão
đi thu gom của dân làng rồi từ Châu đốc chở bằng ghe xuống Mỹ tho bỏ mối.
Qua nhiều năm buôn bán, bà con thấy lão góa vợ, giỏi giang nên làm mai cho lão
một người phụ nữ đứng tuổi và lão đã lập gia đình lần thứ hai với người ấy.
Tuy gọi là lão, nhưng lão còn trẻ, tuổi đời chỉ mới ba lăm. Đi đâu, làm gì lão
cũng chỉ mặc bộ đồ nâu như thầy Sải ở chùa và búi tóc như đàn bà nên người ta
quen miệng thường hay gọi là lão cho dễ và lão cũng chấp nhận lời gọi ấy.
Năm nào cũng thế, mỗi lần có đám tiệc trong nhà hay dòng họ mọi người cũng đều
nấu riêng cho lão vài món chay nho nhỏ để lão ăn, còn việc ăn uống hàng ngày là
lão đều có vợ lo lấy, vì lão là người ăn chay trường. Bỗng dưng hôm nay lại
khác, đang vào tiệc nhậu, ngon miệng ly ra, ly vào tự nhiên hai thằng em vợ lão
hứng chí thốt lên mấy câu không hiểu vô tình hay cố ý “ Hôm nay đám giỗ ba
lần thứ tư có mặt anh tham dự, nếu anh mà dám ăn cái đầu gà nầy em anh sẽ uống
thế anh một xị ngay “. Lão vừa nghe xong, ngồi cười cười, rồi tự động gắp cục
chả thịt và mấy miếng đồ chua bỏ vào chén ngồi ăn ngon lành, chẳng thèm đá động
gì đến ai. Hai thằng em vợ trố mắt nhìn lão và cản ngăn. Lão bảo: Cứ để anh tự
nhiên, lẽ ra anh phải ăn cái đầu gà mà hai cậu vừa tặng anh, nhưng anh không ăn
vì sợ hai cậu phải gồng gánh hết một xị cùa anh thì mệt lắm, nên anh đành ăn
tạm miếng chả thế thôi. Hai thằng em xanh mặt mà cũng chẳng có cách nào ngăn
cản và cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là do mình. Và, đặc biệt hơn là sau bữa
đám giỗ nầy phải ăn nói thế nào để người chị cả của mình hiểu và thông cảm đây.
Ngày
hôm sau, hai thằng em vợ đích thân tới nhà lão xin lỗi về câu chuyện hôm qua,
bước vào nhà hai thằng cứ thụt thò, thụt thò như ăn trộm, không biết lão và chị
mình có phản ứng gì không. Nhưng không ngờ ! Lão ra mời vào, uống nước, nói ba
điều, bốn chuyện. Hai thằng em xin lỗi lão lia lịa, nhưng lão gạt ngang và nói:
Thú thật, từ ngày anh lấy chị của hai cậu làm vợ là anh đã có ý định xuống núi
rồi. Nhưng không có cơ hội. Sẵn hôm qua hai cậu đã cho anh cơ hội ấy và anh
phải cám ơn hai cậu nữa là khác.
-Rồi ba anh em đứng dậy, ôm
nhau cười hì “Thế là anh hai đã xuống núi rồi phải không?
Vâng
!
Thủy
Điền
20-12-2016
No comments:
Post a Comment