QUA ĐÁM CỎ LAU
Nhớ những năm còn trẻ, tuổi 16, 17 gì đó, còn
đang học lớp 11. Cứ khoảng hai ba ngày là mẹ tôi hay khều khều hỏi nhỏ?
- Tuấn nầy ! Bộ con có tình ý gì với con Lan sao ? Mà mẹ nhìn thấy con lẽo
đẽo qua nhà nó suốt vậy.
- Đâu có gì đâu mẹ, bạn bè học cùng trường, cúng lớp gặp nhau chia sẻ việc
học hành hàng ngày vậy mà.
- Nếu không có gì thì thôi, mà có gì cũng thôi nha Tuấn, con biết đó gia
đình người ta giàu còn mình nghèo, lỡ có chuyện gì họ đền, mẹ chẳng biết lấy
đâu ra mà đền cho người ta nha con.
- Dạ, mà sao mẹ lo xa
quá, con đã nói là không có chuyện gì kia mà.
- Ờ thì mẹ nhắc chừng vậy đó, không thừa đâu con.
Thật tình thì
mẹ tôi là một bà mẹ quê như bao bà mẹ quê khác, thấy con lớn là muốn cho chúng
có đôi, có bạn dựng vợ, gã chồng để có cuộc sống riêng như mọi người. Nhưng
không phải khi con lớn lên muốn là được ngay. Nó còn phải tùy thuộc vào mọi thứ
và hoàn cảnh khác nhau như: Giàu-nghèo, Danh vọng, Giai cấp v…v. Bởi thế vì sợ
nên bà hay thường rào đón tôi trước khi bước chân vào tình và đời. Trong sự rào
đón nầy nó cũng có cái tốt và cái xấu. Tốt là để bảo vệ danh dự gia đình đừng
bị kẻ khác coi thường, xấu là sự cản trở vô lý khi hai người thật sự yêu nhau.
Năm học
lớp 9 rồi lớp 10 chung với Lan, tôi chưa bao giờ để ý và thấy nàng có những nét
gì để mình quan tâm, mặc dù hàng ngày hai đứa vẫn kè kè bên nhau trong học tập.
Nhưng khi sang lớp 11 được vài tháng tôi tự thấy nàng hiện lên trước mặt tôi
một nét đẹp diệu kỳ mà tôi chưa bao giờ thấy trong những năm qua. Nàng như một
bông hoa hồng nở đúng mùa, một màu hồng sặc sỡ. Nét đẹp ấy đã đập vào hồn tôi
và tôi thốt lời yêu em từ dạo ấy. Hai chúng tôi yêu nhau trong mối tình trong
trắng qua những lần ôn bài- làm bài mà bạn bè và thầy cô giáo cứ ngỡ chúng tôi
là hai bạn thân như hồi lớp 9, lớp 10. Nhưng người tinh ý và phát hiện ra đầu
tiên là mẹ tôi, chắc có lẽ bà luôn quan tâm như tôi đã kể phần trên “Lòng bà mẹ
quê “ Còn riêng gia đình Lan thì tôi không rõ. Họ mặc nhiên để tôi đến và lờ đi
khi thấy chúng tôi gần nhau. Tóm lại họ chẳng hề phản ứng hay chống đối, ngằn
cản gì cả. Có lần tôi tò mò hỏi Lan để mà còn phòng thân. Nhưng Lan cũng thật
tình trả lời là nàng cũng không hề biết.
Thời gian- rồi thời gian chuyện tình yêu bắt đầu sâu đậm. Chúng tôi nghĩ ngợi
xa hơn và tiến dần dần từng bước, hy vọng một ngày nào đó hai đứa sẽ mãi bên
nhau và trở thành chồng vợ, sanh con, đẻ cái sống hạnh phúc trăm năm.
Một hôm tôi nói
với nàng bây giờ chúng ta đã tròn hai mươi tuổi, ai cũng có công việc làm mình
tự sinh sống được. Thôi mỗi đứa phải về nói gia đình để chúng ta tiến đến hôn
nhân, nàng ngoan ngoản nghe lời tôi về thuật lại tất cả cho gia đình nghe và
bày tỏ ý định mình như thế. Hồi đầu họ ừ ừ hử hử, nhưng ba hôm sau họ từ khước
ngay: Lý do gia đình tôi kém hơn họ mọi điều và cấm cản không cho nàng quan hệ
với tôi nữa. Trong sự cấm cản và không đồng ý ấy, đương nhiên phải có tiếng
khóc. Nhưng biết làm sao bây giờ khi người lớn đã đành lòng quyết định .
Sau cơn
ấy lòng tôi đau gần mấy tháng trời, hai căn nhà cách nhau không xa mà không
sang thăm nàng được. Rồi mỗi đêm cứ thao thức, trằn trọc muốn đánh liều. Nhưng
thôi vì thương nàng nên tôi để cho mọi chuyện được yên và trả nàng trở lại với gia
đình, sống một cuộc sống bình thường và hy vọng nay mai nàng sẽ gặp một tấm
chồng khá khỉnh hơn tôi cho thỏa nguyện của gia đình. Và kể từ đó tôi luôn cho
những lời của mẹ tôi ngày ấy là một chân lý, và xem cuộc tình ấy như cơn
gió chiều qua đám cỏ lau.
Thủy
Điền
10-12-2016
No comments:
Post a Comment