Tác giả Hoàng Đằng
XÚC CẢM NGÀY 20/11
Hoàng Đằng
Ngày 20/11 - Ngày Nhà Giáo
Việt Nam – lại đến, tôi ra đời chọn nghề dạy học. Tiếc là sau ngày
thống nhất đất nước, tôi không còn được đứng lớp. Thời tôi đi dạy, chưa hề nghe
nói đến ngày Nhà Giáo, thế nhưng học trò vẫn kính trọng thầy cô, vẫn lui tới
vấn an thầy cô trong những dịp Lễ Tết, thậm chí trong những ngày bình thường.
Tình thầy trò như tình huynh đệ, tình phụ tử.
Qua sống dưới chế độ mới, có một ngày tôn vinh
thầy cô riêng. Đã mấy mươi năm rồi, tôi đã trở thành một ông “thợ đụng”, học
trò cũ của tôi tuổi đã xế chiều; vậy mà trong cộng đồng, họ vẫn gọi tôi là
“thầy” rất thân thương, năm nào đến ngày 20/11, tôi vẫn nhận được tấm lòng quan
tâm của nhiều thế hệ học trò cũ qua tấm thiệp, qua lời chúc, qua món quà, qua
thăm viếng, qua mời dự lễ tri ân. Tôi thật là may mắn, hạnh phúc và chỉ biết
nói lời cảm ơn.
Chạnh lòng nghĩ đến những bậc thầy đã qua đời
của tôi, tôi viết mấy vần thơ như nén hương lòng tưởng niệm:
TƯỞNG NIỆM
Ngày đông giá, mưa dầm
gió rét,
Thầy giảng bài, tái
mét môi thâm.
Thầy gieo hạt, Thầy
ươm mầm.
Cây vươn giữa gió, hoa
thơm giữa đời.
Nóng đêm hè, mồ hôi
nhễ nhãi.
Bài soạn xong, Thầy
oải cả người.
Sáng ra, Thầy nở
nụ cười.
Nhìn đàn môn đệ, rạng
ngời niềm vui.
Chừ răng lòng Thầy
ngậm ngùi!
Tạ ân muốn nói... gởi
lời gió mây.
Vành mi lệ ứa tràn
đầy!
Đông Hà - Quảng Trị, 09/11/2016
Hoàng Đằng
No comments:
Post a Comment