Tác giả Thúy Ngân
TA NỢ ƠN NGƯỜI *
(Tâm sự của Anh)
Tạp bút: Nguyễn Thị Thúy Ngân
Cây bút rớt lúc nào anh cũng không hay. Ang ngời bất động
nhìn ra cửa sổ. Nói là cửa sổ cho oai vậy thôi chứ thực ra nó đựợc làm bằng mấy
đoạn tre khoảng 50 cm cột chồng lên nhau thành cái khung có những ô vuông tí
xíu. Khung được buộc vào vách của ngôi nhà cũng được che chắn bằng đủ thứ vật
liệu tự chế. Mặc kệ, ngôi nhà có làm bằng bê tông cốt thép, bằng lá, bằng đất
thì nó cũng là nhà. “ Ngôi nhà có cao sang quyền quý mà bên trong lạnh lẽo thì
thà…!” Anh bỏ lửng câu nói, mơ màng nhìn ra của sổ
Bên ngoài nắng rung rinh, đôi chim sẻ đùa nhau ríu rít
trên nhánh mù u. Anh lắng nghe chúng trò chuyện, lắng nghe tiếng lòng mình khắc
khoải… Anh nén tiếng thở dài!
-
Cha… cha .. - Con trai gọi mấy tiếng anh mới giật mình quay lại.
-
Chi đó con?
-
Cha, bà Ba lại sang đòi… Thằng bé không nói hết câu nhìn anh đầy lo âu
- Ừa,
cha biết rồi. Bà Ba có sang nữa con nói: “ Xin bà thủng thẳng cho thêm ít bữa
nữa cha con kiếm được sẽ mang sang” – Nhớ lễ phép nha con, anh dặn.
- Dạ…!
Thằng nhỏ quay ra nhưng vẫn không quên
ngoái nhìn cha đầy thương cảm.
Anh cúi nhặt cây viết định chấm bài tiếp nhưng không
thể nào tập trung được. “ Có lẽ mình bất tài, bất lực không lo nổi cho các con. Con trai anh
mới hơn chục tuổi đầu đã phải cùng cha làm đủ việc kiếm tiền nuôi các em. Tội
nghiệp con tôi – Cha xin lỗi …” Anh thầm trách mình, mắt thấy cay cay nước như
muốn ấng ậc trào ra. Anh bỏ dở trang giáo án.
Trên lớp về tới nhà mặt trời đã quá trưa. Anh thay bộ
quần áo lao động rồi dắt ngược chiếc xe đạp cà tàng ra cổng, tiện tay mức luôn
ca nước ở cái lu đầu hiên tu một hơi. Anh xin làm phụ hồ thêm nửa công, hay bất
cứ việc gì để có thêm thu nhập. Bất kể việc gì: bốc vác, sửa xe, rửa chén..v..v
Miễn là công việc lương thiện.
Không phải anh không chạnh lòng với chính mình. Đường
đường là một giáo sư ( Theo cách gọi xưa, nay là giáo viên THPT ) Với đồng
lương bèo bọt không thể đắp đổi qua ngày cho mấy cha con. Nhà anh luôn trong
tình trạng thiếu trước hụt sau. Thời thế thay đổi kéo theo bao số phận con
người xoay vần đến chóng mặt. Đã có lúc anh muốn buông xuôi tất cả. Song nhìn
lại sắp nhỏ lòng anh thắt lại đau đớn: “ Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá
mà nằm” Câu nói xưa vận vào cha con không sai tí nào.
-
Anh giáo, thêm nước, thêm hồ cho tui lẹ lên. Anh thợ chính hối làm cắt ngang
dòng suy nghĩ. Anh rối rít
- Có ngay, có ngay.
- Này
anh giáo, học cho lắm vào rồi cũng làm phu như tụi này thôi. Hồi xưa mấy thầy lên lớp
há… Áo somi trắng, quần âu, giày da lai lịch gọn gàng. Ra đường ai gặp cũng
thưa gởi: “ Một ông giáo, hai bà giáo. Còn bây giờ thì thầy giáo = tháo giày
chạy ăn… ha ha…” Anh ta nói xong cười ha hả làm mấy người cũng cười theo. Anh
lặng thinh.
Đêm
rất sâu. Mảnh trăng cuối tháng bé như chiếc lá đa vướng trên nhánh lá. Gió đêm
mát lành, nhè nhẹ như muốn vít mảnh trăng rơi xuống trang thơ. Tâm hồn anh lai
láng, trái tim anh nhạy cảm chấp bút cho những vần thơ sâu lắng đi vào lòng
người. Anh đã cố căng mình ra, dang rộng đôi tay vẫn không che nổi căn nhà
trống hươ, trống hoác. Ngước nhìn bầu trời qua những lỗ thủng trên mái rọi
xuống lấp lánh muôn ánh sao ly ti. Đêm đẹp đến huyễn hoặc. Đống bài tập của học
trò anh mới chấm xong. Anh yêu tiếng cười trong trẻo của chúng, anh yêu ngôi
trường anh đã gắn bó bao năm. Anh yêu con sông Tiền Giang hiền hòa, những điệu
ru ngọt ngào trĩu nhánh mù u, những bài thơ tình êm ái. Anh yêu tất thảy mọi
thứ xung quanh anh và anh nhớ chị da diết.
NHỚ
VỢ *
Mấy
chục năm rồi mới ngỡ đây,
Đèn
khuya dầu cạn lại châm đầy.
Áo
mang kỉ niệm hơi còn ấm
Ảnh phủ thời gian má vẫn hây!
·
Nửa kiếp vắng mình, bao nỗi nhớ,
Suốt đêm cùng rượu, mấy cơn say?
Bỗng thèm môi mọng em mồi thuốc,
Lặng lẽ trên bàn hương khói bay!
( KHA
TIỆM LY )*
Chị
lại dẫn anh về quá khứ. Ngày quê hương anh mới được tiếp quản, anh chưa xong
đợt học tập dành cho quân nhân chế độ cũ thì được tin vợ anh qua đời vì căn
bệnh ung thư phổi. Anh về dưới sự quản thúc của địa phuơng. Bao năm chinh chiến
rày đây mai đó, bỏ người vợ trẻ với đàn con dại. Chị cũng là giáo sư như anh.
Tình yêu, hạnh phúc chẳng tày gang. Chị đi, bỏ lại cha con anh bao nuối tiếc,
đau đớn, côi cút. Anh vào phòng ôm chiếc gối của chị vào lòng lặng lẽ: -“Nhớ em
quá mình ơi…!”
Cuộc
sống cơm, áo, gao, tiền lôi anh vào dòng chảy không ngừng. Đám bạn thân tình
thấy cảnh gà trống nuôi con cũng mai mối cho anh vài đám. Cũng có cô thương anh
thật lòng. Song anh lại không thể bắt họ lại chung gánh khổ như mình, nên thôi.
Anh biết cũng có thể tình yêu đến sau hôn nhân. Noí thì đơn giản vậy chứ bao
gia đình rô rá cạp này không chuyện này cũng chuyện kia. Biết đâu con cái lại
khổ… Có một vài người mê thơ anh có tìm tới làm quen… Mê thơ chứ không có mê
người. Cuộc đời như vài cảnh tuồng hài dở khóc, dở cười.
- Anh cho tôi hỏi nhà thầy Kha ở đâu
ạ. – Cô gái hỏi
- Vâng, tôi đây. Cô hỏi có việc chi?
Anh trả lời
- Nhà anh đây há, anh ở đây há..há.? –
Giọng cô gái đầy ngạc nhiên. Cô nhìn lại anh từ đầu đến chân, rồi nhìn một vòng
khắp nhà như phân định. Xong không nói , không rằng leo lên xe rồ ga mất hút.
Anh
đứng sớ rớ chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo, Rồi chợt nhớ ra, anh phá lên cười ha
hả mà lòng đắng chát: “ Tại ta nghèo đây..” Từ đấy anh không còn có ý định tìm
người chấp nối nữa.
Trên
đường lo công việc anh gặp người bạn thơ
- Ông, ông cố bài đăng trên tạp chí nước ngoài
đấy . – Người bạn hồ hởi nói.
- Thiệt à, đâu cho tôi coi. - Anh đón lấy quyển tạp chí
cười hiền hòa
- Ủa, ông không vui à. – Bạn thắc mắc.
- Vui chứ, Cám ơn ông. Chuyện nhỏ mà,
tui phải học hỏi nhiều. Ông đừng có tâng tui lên mây nhen, mũi tui nổ xí lão
lắm à nghen.
- Ngồi uống với tui tách trà, ông thì
lúc nào cũng khiêm tốn, nhường nhịn. Có mấy ai được như ông. Tui phục ông lắm
đó – Bạn vỗ vai anh tâm đắc. Hai ông bạn già hàn huyên không dứt.
Thời
gian thấm thoát trôi, các con anh đã trưởng thành. Tóc anh đã trắng màu sương.
Anh dồn tất cả thời gian cho thi ca, thơ
phú. Anh muốn trả nợ áo cơm, trả nợ công sanh dưỡng cho mẹ cha, trả nợ chữ
nghĩa mà bao năm anh đã học được ở trường đời.
Thúy Ngân
Đ/C: 39/46 Từ Văn Tư - Phú Trinh - Phan
thiết - Bình Thuận
Email: nganthuybt@yahoo.com.vn
ĐT: 0917 137 333
* Xin mượn bài thơ của nhà thơ Kha
Tiệm Ly.
No comments:
Post a Comment