Tác giả Phạm Đức Nhì
TRÚNG GIÓ
Buổi chiều
mặc phong phanh
lại ngồi gần cửa sổ
không may phải cơn gió độc
nàng nằm ngay đơ
mặt tái xanh
mắt nhắm nghiền
môi tím ngắt
Các con tôi la hoảng
bà con lối xóm tới đầy nhà
rồi người cạo gió, kẻ giật tóc mai
người bôi dầu xoa nóng gan bàn chân
Một lúc lâu sau nàng hồi tỉnh
tay chân cử động
mặt đã đỡ xanh
mắt đã long lanh
môi đã có chút mầu hồng
có điều khi được hỏi
nàng ú ớ chẳng nên lời
cơn gió quái ác đã khiến nàng á khẩu
Tôi thức dậy
trời vừa rạng sáng
không có tiếng chửi chó mắng mèo
như mọi khi
cũng không có tiếng ca cẩm
than thân trách phận
Thay vào đó
là tiếng chim hót
trên cành bưởi trước nhà
tiếng dế xa xa
tiếng đàn gà con
tíu tít kiếm ăn ngoài ngõ
tôi nghe được cả tiếng xào xạc
của mấy tầu lá chuối
đong đưa trong gió
Ôi! Đã lâu, lâu lắm
tâm hồn tôi
mới đủ thanh thản
nhẹ nhàng
để nghe được
những âm thanh
dễ thương như thế
Tôi bước ra ngoài
các con tôi đang học bài
cũng đưa mắt nhìn tôi
mỉm cười ý nhị
Ôi! Thật lạ! Cuộc đời!
nỗi bất hạnh của một người
có khi là hạnh phúc
của nhiều người khác
Phạm Đức Nhì
VỀ NGAY EM NHÉ
(Đoạn viết thêm của bài Trúng Gió)
Tháng trước nhạc phụ ốm nặng
vợ bay về Việt Nam
tôi ở lại đi làm
và chăm nom hai đứa con ăn học
Phải đi chợ, phải chui vào bếp
kho thịt, chiên cá, nấu canh
tối đến
nằm một mình
chiếc giường bỗng rộng thênh thang
trống trải
Tiếng chim hót, tiếng dế, tiếng gà
nghe mãi
cũng nhàm
và tiếng xào xạc của lá chuối
cũng không còn dễ thương
như ngày đầu nàng trúng gió
Hai đứa con hôm nào
cùng phe với bố
giờ bắt đầu
thèm nghe tiếng mẹ trên phone
ba bố con ngồi ăn cơm
mặt buồn rười rượi
Đứa lớn buông đũa mếu máo
“Bố gọi về xem ông ngoại khỏe chưa?”
đứa bé khóc òa
“Con muốn mẹ về với con.”
(nó nói trong tiếng nấc)
Em ơi!
dù biết rồi sẽ lại phải nghe
đủ những tiếng chì, tiếng bấc
đón em về nhà
anh vẫn rất hân hoan
bấc chì
thôi thì …cũng phải …cố quen.
Tháng 7 năm 2011
Phạm Đức Nhì
No comments:
Post a Comment