Theo em về Nam-Giang
Những chiếc cầu treo qua sông Tà Bhing
lối về thác Grăng xa lắm
em con gái bản làng múa xòe bên Gươl
váy thổ-cẩm-chàm tím màu sắc nắng .
Bến Giằng buổi sáng mai thức dậy
thuyền đưa người qua bên kia sông
em một mình chờ ai đầu suối
con rừng chạy theo thao thiết nặng lòng .
Cơn lạnh sắt se ai giữa trời chiều
già làng khề khà bên ché rượu
nai trên đồi từng bước liêu xiêu
bên suối Tà-Vừa tiếng ai gọi mà vui thế !
Em băng rừng cỏng "bòng" ra ruộng
người em thương chừng bắt cá đầu làng
chiều rừng sâu thở đầy hơi ấm
muối-tiêu-rừng có cay mâm cơm không?
Em quanh bếp lửa đẹp váy hoa
mĩm cười với ai
bên mâm cơm "nuôi" khách
hoa chuối đầy vườn nở
đẹp bản Aur
than reo ấm tình người tí tách .
Dòng Đăk-Pring
mấy mùa nương rẩy
Đăk-Tôi ngũ dịu dàng đêm thung sâu
em từ Triêng về bên mâm cơm mới
yếm hoa cài hồng thắm đỏ tim nhau !
Ơi em người con gái Cơ-tu
sao trời bắt chi em đẹp quá
(ước chi hai ta chung một mái nhà)
Nam-Giang quanh năm tỏa bóng sương mù
xin ở lại cùng em không về nữa .
Ơi những Cặp-Năng, Bluông, Bruôt
đẹp tình người rẩy bắp nương dâu
em -con suối làng ngọt thơm sửa mẹ
tiếng đàn Abel tôi nói chuyện ngày sau .
Nắng mai người chạnh nhớ mùa-Sim
má hồng mắt xanh thời thiếu nử
tôi đeo tặng em xanh-trắng chuổi cườm
thề với A-Vương đất trời chồng vợ .
Tôi theo em "ngũ duông" sau mùa lúa
hội về Pơ Ngôt được cầm tay em
mái tranh, màu mây chen mái lá
năm tới bên em "đêm ngũ đường "
Tay rưng bầu vú sửa,môi hôn
sợ lệ làng không đi tiếp nữa
tôi nghèo không đá quí, ché, chiêng
chỉ có con tim tình yêu và nỗi nhớ .
"Sim" là em hay là tên của gió
là trời xanh,cây lá nặng lòng
kể từ theo em ngày đó
thương lắm người chi mấy Nam-Giang .
Huy Uyên
Em, mùa đông Đà-Nẵng
Em
qua sông Hàn cùng gió
hương
bưởi ngủ đông trên vòm lá bay
hiên
đời ai hắt bóng sầu bếp lửa
tôi
đứng một mình bên sông đêm nay .
Đà-Nẵng
bao năm xẻ chia tình đầu
hoa
lắt lay dặm chiều in bóng
thôi
em mang hoài quá khứ bể dâu
môi
thôi hồng xưa sông dài bể rộng
Chiêm
bao nơi xứ người lưu lạc
khóc
cười chi phiên khúc thế-nhân
đứng
nhìn quanh đây chợ chiều trôi dạt
nẻo
Ngũ-hành-sơn xa xót cháy lòng .
Em
buồn cậm bước sân ga
con
tàu kéo hồi còi từ biệt
bỏ
Đà-Nẵng đi có không về
có
nặng lòng se buồn tưởng tiếc .
Tôi, chiều đông rét quán cà-phê
bổng
rưng buồn tháng ngày qua vội
ngoài
đường rã rích mưa rơi
thương
em gió sương một đời con gái .
Ai
ngoài kia mắt đăm giá buốt
mây
trên trời về đâu lang thang
mưa
mưa phố đêm rã rích
thư
gởi em chỉ có chuyện buồn .
Ngồi
gởi sầu ai lên tận cột đèn
hồ
dễ mưa và se lạnh
góc
phố nào tôi dấu trời sương
ngỡ
chiêm bao mà quên rồi quê quán .
Em
bên trời khăn quàng mùi bấc
mai
kia thôi có phải em về
cầm
trong mưa sao không nói hết
mắt
muộn màng đổ lệ cay se .
Giữa
Đà-Nẳng gởi tình trôi đâu
hè
phố xưa chân em vàng lá đổ
dấu
tình ai trên nóc nhà thờ
lạy
Chúa ngôi ba sao quá tôi nhớ .
Bao
năm hoa nở quay về núi
bỏ
lại bên trời chút tình nhau
em
đi Đà-Nẳng chìm mắt phố
tôi
nhớ em dài mãi xưa , sau .
Huy Uyên
Đà-lạt, Sơn-la
Người
đàn ông ngồi thổi kèn bên đường
đèo
cao gió mây trời lơ lửng
âm
u Sơn-la núi và rừng
đường
biên ải người đi chắc còn xa lắm .
Bao
năm rồi vàng phai đá nát
lệ
người chảy lấp dòng sông
thầm
gọi đời ai từ xa cách
buồn
ở đâu khép kín trăm năm .
Sương
phai đậu khuất nẻo tôi về
kỷ
niệm vàng đời tháng ngãy xưa cũ
hạnh-phúc
thơm
dịu
dàng bông hoa mimosa
tóc
ai lược cài để đìu hiu thương nhớ .
"La
mort du loup" cả đời chó sói
ơi
xa rồi kỹ niệm nhác thêm chi
trời
thấp,đục mây chừng mưa đổ
phai
tàn rồi cũng từ buổi ra đi .
Quanh
xanh xao mắt lệ không ngờ
thủy
chung cùng người đem treo đỉnh núi
đợi
chờ tôi nhói buốt tim từ lâu
mộng
người chín sầu thôi hãy hái .
Em
xưa giọng cười không quên được
một
lần thôi ngày tháng bên tôi
những
đêm đi dưới mưa lất phất
quán
L'eau Vive ly rượu bổng chừng say .
Hoàng
hôn tím chạy quanh đồi Cù
dối
gian ai bao lời ảo tưởng
vị
đắng chát nồng tợ bóng phù du
buồn
tênh, xa xăm, trống vắng .
Em
một lần để tim hóa đá
giữa
dương gian mật đắng si mê
hồn
bổng chơi vơi òa vỡ
em
khoảng trời xưa có đợi người về .
Bỏ
lại mắt ai khuất chìm bóng tối
về
Sơn-la lòng luống mặn cay
mười
năm gươm cùn đèn tàn lụi
đem
chôn đời với sông núi hôm nay .
Đà-lạt
giờ có lạnh hồ Hương
chân
ai phai mòn từng dấu đá
đồi
thông xưa còn giữ lại buồn
mang
theo hết về Sơn-la
kể
cả vầng trăng đã vỡ .
Hoang
hoải trên đồi loang mây trắng
những
ngôi nhà sàn quạnh quẻ đìu hiu
gió
trên đồi chao sầu cùng nắng
tháng
năm qua rừng hát khúc ly chiều .
Người
một lần gọi tình Sơn-la
hàng
thông reo chi lệ buốt
em
có mang tình theo chốn phương xa
mấy
mươi năm đành sao quên
rừng
đồi Đà-lạt .
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment