Ngày trở về thăm lại xóm quê xưa kia một thời rong đuổi. Nơi ấy đã bao lần gợi lại trong lòng xứ sở ruộng đồng bát ngát - với những con đường quen thuộc men theo hàng tre che mát trưa hè. Về thăm lại vùng đất mà ngày đó đã bao lần ghé qua cùng với bạn bè từ thuở mới khôn.
Khu làng bên cạnh cùng những chuyến đò ngang mỗi lần xuôi ngược đón đưa. Những trưa nóng rát tắm mát dưới bến sông quê, ánh mắt em thơ ngơ ngát hồn nhiên đứng nhìn lặng lẽ.
Mỗi ngày con đò chở khách đi xa, tháng năm trôi qua tuổi đời mòn mỏi nhưng vẫn đọng lại những gì êm ái từ bao tháng ngày xa còn thoang thoảng leo theo những cảm giác ngây ngô của thời trẻ dại. Tất cả đã gần già cỗi và đổi thay theo thời gian, có cái mất cái còn. Em bé ngày kia đã lớn khôn và theo dòng đời vỗ cánh sang sông. Đứng ngắm làng xưa mà tâm hồn tê tái.
Bất chợt một làm khói trắng mênh mang từ đám sương đọng lại rồi tan la và trùm xuống cả không gian tựa hồ như vành khăn ảm đạm.
Ngậm ngùi giữa đất trời vẫn một màu xanh biên biếc. Phút lặng lẽ khiến lòng người xao xuyến, buồn thật buồn rồi âm thầm thả xuống dòng sông xưa bao ước mơ và kỉ niệm của một thời. Xa xa một cánh buồm theo gió từ từ mờ khuất và chẳng biết về đâu giữa cõi mịt mờ.
Ngày về thăm lại xóm quê xưa
Xứ ngoại năm nao tuổi chớm vừa
Ngăn cách hai làng con sông giữa
Bao đời xuôi ngược chuyến đò xưa
Theo đám trò nghèo dăm bảy đứa
Những trưa tắm mát bến sông quê
Em thơ ngơ ngát bên song cửa
Dáng đứng hồn nhiên ngóng mẹ về
Từ dạo đất lành đời dâu bể
Thuyền mang khách đến bến bờ sang
Ngày qua tháng lại xuân mòn mỏi
Một thoánh hương xưa vẫn đậm đà
Ngày trở về thăm miền thôn dã
Đào mai đã khép kín làn môi
Với tôi tuổi tác thêm già cỗi
Em bé ngày xưa lớn thật rồi
Gió cuốn vô tình cơn bão nổi
Người đi chết lịm nữa hồn tôi
Mênh mang làn khói giăng ngập lối
Khóc chít vành khăn trắng như vôi
Tôi đứng bên bờ thả trôi sông
Trang thư tình cũ xếp làm đôi
Chòng chành thành một con thuyền nhỏ
Biết sẽ về đâu cuối cuộc đời
29/11/2012
Phạm Bá Nhơn
No comments:
Post a Comment