TÂM KHÚC
Tặng INRASARA
Ngày của tháng gieo mùa hạ cổ, xưa rất xa đến "Tháp
nắng " thăng trầm. Tiếng kèn Saranai nhập hồn tôi ngày hội, những giọt
nước của trời lất phất đêm Katê.
Tôi đứa con trong những đứa con, tháp hiển linh giục về ngày
hội, dẫu sao...tôi trầm mặc tìm về.
Tháp nắng Sara* ư, thật tình tôi khát thèm những rêu phong
dạn dày trên cổ tháp, nhịp vỗ Baranưng thổn thức ngày về. Ở độ cao của dáng
tháp vốn cao, tôi mãi nhón chân nhìn dòng sông Lu trôi bên chiều chầm chậm mặn
mòi mang hơi thở phù sa. Tựa bóng chiều dáng núi níu xa xa những vũ nữ ÁpSaRa
cõng thăng trầm về cội; tôi biết tôi hiền khô như dòng sông Lu đâu có lỗi mà
bước chân sột soạt tiếng thăng trầm!
Tôi đứa con trong những đứa con mang âm hưởng của ngụ ngôn
ngưỡng mộ nhập hồn cổ tháp hơi trăng...
Tôi cúi người lặng bên tháp trân trân. Những vệt trăng nhân
từ độ lượng chảy êm đềm trên dòng sông Lu.
* Tập thơ "Tháp nắng" của INRASARA
.
TRĂNG MƯỜI SÁU
Ở phía bên kia đồi. Em dựng vội túp lều chơ vơ. Chiều tiu
nguỷu nhìn tận mặt từng tiếng thở dài. Điều không thật gõ mòn ở một góc tâm
linh.
Có thể em nhẹ nhõm bước ra khỏi lòng đời? Điều chưa hề có
thật, mặt trời cháy xém ngọn tóc em. Chiếc võng hai đầu khuyết tật. Vầng trăng
xanh hấp hối, võ vàng tiếng vạc kêu sương.
Ở phía bên kia đồi. Gió lang thang, trăng lang thang. Tiếng
cú rúc vào lòng đêm chan chát. Gió chưa hề gọi tên em, trăng chưa hề gọi tên
em. Thèm một tiếng gọi của gió, tiếng nói của trăng. Dồn dập, dồn dập…
Ở phía bên kia đồi. Núi lênh khênh thách thức cõng trời,
bàng bạc ánh trăng suông, đá ôm đồm chồng lên nhau. Làm sao, làm sao em quên
được. Chỉ một mình em biết!
Ở phía bên kia đồi. Túp lều cỏ nuốt chửng em. Đêm chưa hề
chóng mặt buông thả em. Tiếng cú cứ rúc vào lòng đêm choáng ngợp. Em lạc hồn
rớt ở bãi ngô xanh.
Ở phía bên kia đồi. Hốt hoảng, em chạy như người mộng du. Xa
tít dải ngân hà, bàng bạc ánh trăng dính trên tóc em đêm nay mười sáu.
VỀ VỚI BIỂN
Ném phiền muộn chìm tận lòng biển trong xanh. Ta ngửa mặt
đôi mắt quầng thâm nhìn trời xa lạ lẫm. Trăm năm lỡ một câu thề. Đá không tạc
hộ lời mình đâu. Và sóng cũng ngày ngày giận dỗi.
Lạ sao…có loài chim nào không run ở giữa mùa giông bão? Ta
đâu như cây phong ba gan góc đứng trụ giữa biển trời. Quanh năm mấy mùa nhắn
nhủ, mấy mùa gạn đục khơi trong.
Lắm khi ta tưởng mình
loài rong rêu ngủ nhờ bên kè đá. Hấc ngược nỗi niềm đau điếng một đường đau.
Thời gian nhát dao chém ngọt, xấc xượt xới cày vết tích của một thời cả tin!
Sáng nay ta ưu tư đắm mình trong biển. Hình như biển cũng
bao dung và nói thì thầm “Hãy lao đi, lao đi con tàu nhỏ của ta ơi! Bởi đại
dương mênh mông. Có thấm vào đâu chỉ hạt mưa nhỏ xíu!”
Có thể nỗi phiền muộn không chìm tận lòng biển xanh? Nó lênh
đênh khi biển đổi mùa. Nó chao nghiêng như con thuyền gặp bão. Nó vo tròn như
chiếc đảo khơi xa. Và ở đó nó bình yên, bình yên…?!
Sáng nay trời không quên trở gió. Cơn lốc cuốn phăng chiếc
đảo nhỏ vô hồn. Ta đứng trên bờ đại dương, ôm chầm lấy biển. Có thấm tháp gì
chỉ một vòng tay nhỏ xíu. Ta tức tưởi cuống cuồng…Gió bên bờ ran rát lên môi.
Và sáng nay, con còng gió bên bờ. Có khác chi tổ nhện trời
tung tẩy; nó vô tư nhảy múa, nó lắc léo ngoằn ngoèo, nó vẽ lên nhữngđường cong
vô định…Biển ở đằng xa, mưa cũng rắc hạt nên mây đàn xám xịt? Và đằng đông một
chấm đỏ gọi ngày, hấc ngược ta quay về với biển.
Ðoàn Vũ – Hội viên hội Văn Nghệ Bình Thuận
Địa chỉ: 48 Trần Hưng Đạo, Phan Rí, Tuy Phong, Bình Thuận.
Điện thoại: 0915748434.
Email: vudoan0102@gmail.com.
No comments:
Post a Comment