Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, October 5, 2013

BỜ VAI - Truyện ngắn Hải Đăng




           Nhận được giấy mời của trại sáng tác, tôi khệ nệ xách hành lí ra đi từ giã dòng sông Hinh lấp lánh ánh bạc để đến với phố biển Nha Trang xinh đẹp khi trời vừa hửng sáng. Ánh nắng nhạt của buổi sớm chớm hè hòa cùng với những làn sương mỏng tạo nên bức mành mành đầy sức sống. Xa  xa từng đồi sắn bạc đầu xếp tiếp nhau dích dắc cao dần lên. Ẩn hiện dưới từng chân đồi bạt ngàn ấy là những ngôi nhà đang ngẩng đầu trong làn nắng mới. Dòng sông, bãi sắn, núi đồi, làn sương mỏng … đã tô điểm cho bức tranh quê lãng mạn.
             Chuyến ra đi lần này không như những lần khác. Tôi ra đi để gặt gái những đứa con tinh thần ở  trại sáng tác. Ra đi để rũ bỏ sau lưng những điều đã ám ảnh tôi ngần mấy năm trời. Ra đi để lãng quên quá khứ đau buồn và hiện tại nghiệt ngã. Điều đó có nghĩa là ra đi để quên anh - một con người mà tôi đã từng hiến dâng tất cả, một con người đã từng làm tôi sống dở, chết dở.Tôi tự nhủ: “Phải vứt bỏ những cái chết tiệt đã qua, những gì liên quan đến con người khốn nạn kia thì mình mới có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc mới, bởi “Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra. Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đã đóng thì không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta”. Đúng thật, hai năm rồi, từ ngày cánh cửa hạnh phúc bị đóng lại, tôi đã nhìn quá lâu vào cánh cửa ấy nên  vô tình lãng quên cánh cửa khác đang chờ sẵn mình.
          Sáu năm, từ ngày lấy anh, sinh con, tôi thực sự chạm mạnh vào hạnh phúc chưa? Hạnh phúc là gì? Với tôi, điều ấy thật xa vời. Có người bảo: “Để có được hạnh phúc đòi hỏi chúng ta phải có sự hy sinh, phải biết đấu tranh bởi hạnh phúc luôn náu mình trong vỏ bọc của cuộc sống”. Ba mươi hai tuổi, cái tuổi coi là đã sang “Triền dốc bên kia của cuộc đời”, tôi chạm vào đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc, buồn nhiều hơn vui, nỗi buồn nối tiếp nỗi buồn. Hạnh phúc ư? Hy sinh ư? Đấu tranh ư? Hy sinh, tôi hy sinh quá nhiều. Đấu tranh, tôi đấu tranh không ít. Tôi là người con gái thị thành, mang vẻ đẹp sang trọng của thành phố. Khi gặp anh, người đàn ông mà tôi coi là lịch lãm, phong trần, nhẹ nhàng đến phát sợ, tôi chấp nhận từ bỏ tất cả. Gia đình, sự nghiệp, tương lai … đều bị tôi đẩy lùi phía sau. Anh có biết, đến với anh tôi chấp nhận từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở chốn đô thị phồn hoa, từ bỏ một tương lai xán lạn. Đến với anh, tôi từ bỏ sau lưng những mối tình đầy lãng mạn. Đến với anh, tôi phải chấp nhận là đứa con bất hiếu, dẫu biết rằng bất hiếu là tội không thể dung tha …
          Ngày tôi xách túi theo anh, mẹ tôi nghẹn trong tiếng nấc. Mặc cho mẹ già can ngăn tôi cũng chẳng bận lòng. Ngày tôi về nhà anh, anh có biết tôi buồn đến độ nào. Bỏ phố thị lên làng quê nghèo trong sự lạc lõng, không bạn, không bè, không người thân thích. Rồi khi làm vợ anh, tôi hy sinh rất nhiều. Ngoài việc cơ quan, tôi lao vào công việc của một người nội trợ thực thụ mặc dù trước đây tôi không biết nội trợ là gì. Có những lúc tôi vô cùng thèm bộ quần áo mới để đi chơi cùng đồng nghiệp trong những ngày lễ nhưng cũng đành bỏ mặc.Từ ngày lấy anh, son phấn tôi không màng đến.Tôi chấp nhận “Được chồng con thì trôi nhan sắc”. Rồi những cuộc chơi của cơ quan,tôi luôn khước từ. Tôi luôn nhủ mình là hãy hy sinh để cố gắng vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình. Thử hỏi sự hy sinh của tôi đã được đền đáp xứng đáng chưa hay chỉ là ảo ảnh? Một người phụ nữ bị bỏ rơi, một thể xác tàn tạ, một tinh thần đầy vết sẹo … đó là sự bù đắp xứng đáng cho sự hy sinh của tôi ư? Nếu như trước đây, tôi luôn tự tin về nhan sắc của mình bao nhiêu thì bây giờ tôi tự ti, mặc cảm về nó bấy nhiêu. Anh có biết, từ hai năm nay tôi sợ chiếc gương soi đến độ nào. Một quai hàm méo mó, một vết sẹo dài cũng đủ làm tôi đau đớn đến điên dại.Vì ai gây nên nông nổi? Anh, chính anh. Nếu ngày trước, anh nghe tôi, anh không điều khiển xe trong hơi men thì thể xác tôi không ra nông nổi như thế?
          Nỗi đau thể xác chưa kịp lạnh, nỗi đau tinh thần lại nóng lên.
         Từ sau khi bị tai nạn, sắc đẹp tôi bị thu hồi, càng ngày tôi phát hiện anh càng khác. Anh không thèm nhìn tôi một cách trực diện, anh không vuốt ve, âu yếm và không dám trao cho tôi nụ hôn nồng ấm mà trước đây anh đã từng trao. Sinh nhật tôi, anh bỏ mặc. Không lời chúc, không bó hoa. Nhớ lại những ngày mới cưới nhau, đến sinh nhật, anh vất vả xuống tận thành phố, mua đóa hoa cẩm chướng để tặng tôi. Tôi cảm động đến rơi nước mắt. Rồi anh đi sớm về khuya trong hơi men, bữa cơm tối anh thường bỏ mặc, mặc dù trước đây anh luôn miệng: “Anh rất thích sum họp với gia đình bên bữa cơm chiều”. Rồi một hôm, tôi nghe người ta thơn thớt giữa chợ: “Sau tai nạn, sắc đẹp con Hiền xuống cấp, chồng theo bà giá, tội nghiệp ghê”. Tôi phớt lờ, chống chế: “Họ nới bậy, họ nhầm rồi” vì tôi luôn tin tưởng anh. Dần dần tôi phát hiện anh cáu gắt tôi một cách vô cớ. Anh hay khua nồi, đá chảo.Thậm tệ hơn, anh tát tôi, một cái tát mà có nằm mộng tôi cũng không ngờ tới, bởi cứ mỗi lần thấy anh hàng xóm đánh vợ, anh luôn miệng nói: “Không đánh phụ nữ dù chỉ là một cành hoa”.Vào lúc ấy, tôi cố gắng chịu đựng để bảo toàn hạnh phúc. Thế nhưng sự chịu đựng của tôi đặt không đúng chỗ. Càng ngày anh càng lạnh nhạt với tôi. Anh tăng dần số lần đi sớm về khuya. Có lần tôi phát hiện anh trở về nhà từ lúc lờ mờ đất với lời biện minh đầy giả dối: “Hôm nay xã có việc, anh trực ca ba”. Một tuần trực ca ba, một tháng trực ca ba … rồi anh ở luôn ở ca ba, tôi đợi anh, tôi chờ anh, mòn mỏi trong bóng đêm, lạnh lẽo trong căn phòng trống hươ trống hoắc, bên chiếc giường từng gọi là hạnh phúc … Cảm giác chờ đợi của đôi càng ngày càng mất dần và có những lúc tưởng chừng như anh không có mặt trong gia đình. Rồi một buổi tối, trở về trong hơi men, anh hơi gằn giọng: “Chúng ta giải thoát cho nhau đi. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi xin lỗi”. Dẫu biết rằng lời nói trong hơi men không biết thật hay dối nhưng nó như hàng triệu cây kim nhỏ đâm vào trái tim tôi.Tôi không trách anh vì tôi mong rằng đó là lời nói đùa. Rồi một hôm từ cơ quan về, anh yêu cầu tôi kí vào tờ “Đơn xin ly hôn”. Tôi không kí mà yêu cầu anh đưa ra lí do chia tay. Giọng anh lạnh tanh: “Không hợp nhau”. Tôi cố van nài anh trong nước mắt, nhưng anh vẫn giữ thái độ cương quyết. Anh đẫy mạnh cái tay tôi đang đặt trên vạt áo anh rồi mất hút trong bóng đêm, mặc cho tiếng gào thét, mặc cho con thơ đòi bố, mặc cho nước mắt tôi chảy thành dòng.
          Thế rồi một tháng, hai tháng, ba tháng … tôi không gặp anh. Sáu tháng sau, tôi gặp anh lần cuối cùng ở Tòa cùng với một người phụ nữ có thân hình đầy gợi cảm, làn da trắng nõn nà  … Nhìn cảnh ấy, tim tôi tê cứng, nước mắt tôi đọng thành cục. Tôi chợt hiểu ra: “Sự bắt đầu bao giờ cũng là kết thúc rồi”. Một kết thúc thật nghiệt ngã và đầy ngang trái. Một tờ đơn, một nhát dao chia đôi một mối tình, cắt đứt nghĩa vợ chồng từ bao mấy năm trời.
             Hai năm rồi, từ ngày anh ra đi, tôi tự khép kín cuộc sống của mình.Tôi không bạn, không bè, không tụ  tập. Tôi chây lì trước cảm xúc. Mỗi lần đến cơ quan, tôi tự thấy mình lẻ loi, lạc lõng. Để vơi buồn, tôi tìm đến với thú vui thường nhật. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường trồng hoa. Loài hoa tôi trồng nhiều nhất đó là hoa xương rồng - loài hoa kiên cường, dũng mãnh, dẫu có thời tiết khắc nghiệt đến đâu thì nó vẫn sống tốt. Tôi tìm đến với cà phê, với văn chương, với nhạc. Sáng, một ly cà phê đặc quánh cùng với bản nhạc không lời. Dứt bản nhạc, tôi đến trường làm bạn cùng học sinh, rồi lại đón con.Tối, một ly cà phê cùng với chiếc laptop.Tôi lao vào con chữ, những trang viết chi chít đem lại cho tôi những niềm vui và sự thu nhập nho nhỏ. Người đồng nghiệp khuyên: “Mắt em yếu, viết nhiều sẽ ảnh hưởng”. Tôi cười méo mó: “Nếu em không viết thì em sẽ chết vì đau buồn. Em viết để tìm lại chính mình”. May mắn thay! Trời lấy đi của tôi cái này nhưng lại mang đến cho tôi cái khác. Hai năm rồi, từ ngày tôi cày trên con chữ, tôi cũng nhận khá nhiều món quà, nhận được nhiều lời chúc mà nó mang lại,
             Khép lại kí ức về anh, nước mắt tôi chảy dài trên gò má đầy xương xẩu và hốc hác.  Khép lại những kí ức về anh, tôi gẩng đầu hướng về phía trước. Bầu trời trong xanh, từng đám mây xốp nhẹ đang chầm chậm bước từng bước. Nắng ấm rải nhẹ cả một vùng trời. Nha Trang hiện ra trước mắt. Chiếc xe 24 chỗ ngồi đưa chúng tôi về với biển. Biển mùa này đẹp thật. Buổi sáng, mặt trời hồng hào chạm nhẹ vào những con sóng cũng hồng hào, lăn tăn. Xa xa từng con thuyền lênh đênh trên sóng nước mênh mông. Đoàn chúng tôi dừng chân bên một cái quán nhỏ xinh xắn, đầu đội chiếc nón bằng tranh đã nhuốm màu rêu phong để nghỉ ngơi trong chốc lát.
               Buổi chiều của ngày đầu tiên trên hố biển, chúng tôi được anh Vinh-dân bản địa-thành viên của Hội nhà văn tỉnh Khánh Hòa dạo quanh thành phố. Nha Trang đẹp và bình yên thật. Những con đường rộng thênh thang, biển xanh thẳm,trời xanh thẳm, chợ Đầm xoay tròn, tháp bà Ponagar huyền bí … như dang tay đón chào chúng tôi. Tối đến, chúng tôi quây quần bên nhau trong căn nhà của anh Vinh ở đường Trần Cao Vân thật vui vẻ và ấm áp. Ở đây, chúng tôi được anh chiêu đãi những đặc sản từ biển mang lại và được nghe anh giới thiệu từng ngõ ngách của thành phố xinh đẹp này. 
           Anh Vinh là người đàn ông phong trần, lịch lãm.Từ khi tôi gặp tai nạn, từ khi gia đình tôi rạn nứt, buồn bã, đau khổ, tôi tìm đến văn chương thế là tôi quen anh. Anh với tôi thường trao đổi văn chương trên blog.
          Anh là người dễ thông cảm và dễ sẻ chia. Những lúc tôi có chuyện buồn, bế tắc thì tôi lại tìm đến anh. Hay những lúc có chuyện vui tôi cũng thường sẻ chia với anh, lâu dần trở thành thân. Anh là người hẩm hiu trong chuyện đàn bà. Anh li hôn đã năm năm. Năm năm nay anh chưa tìm được người phụ nào thực sự hợp với mình. Anh thường bảo với tôi: “Tìm người bạn đời  không khó nhưng tìm người bạn đời đúng nghĩa thì không dễ chút nào”.
           Anh Vinh là người rất lãng mạng và giàu tình cảm. Từ  ngày là bạn văn chương với anh, không lúc nào anh quên tặng quà cho mẹ con tôi trong ngày lễ và ngày Tết cùng với lời chúc mừng thật sự ý nghĩa. Mỗi lần nhận quà anh, tôi thấy rất vui.
           Buổi sáng hôm sau, nỗi buồn chợt len lõi trong tôi. Mặc cho mọi người trong trại sáng tác nói cười vui vẻ bên những món đặc sản của biển, tôi dạo bộ trên bờ cát. Biển đẹp thật. Bình minh hiện nguyên hình trên sóng nước, hồng hào, đường bệ, phản chiếu xuống dòng nước tạo nên một bức tranh đầy nhựa sống.Tôi thả hồn theo những con sóng,nỗi buồn chợt mênh mang. Đúng lúc ấy, anh Vinh xuất hiện,giọng anh nhỏ nhẹ, trầm ấm:
           -Sao em không sum họp với các anh chị trong trại?
           -Em muốn hóng gió biển. Hóng gió biển vào buổi sáng tốt lắm anh à.
           -Vậy còn anh?
           -Anh cũng thích hóng gió biển bởi gió biển rất tốt cho sức khỏe.
          Vậy em cũng thích biển à?
           - Em thích những con sóng lăn tăn, thích những chiếc tàu xa xa.Tôi cười nhẹ nhàng.
              Mặt trời bắt đầu nhô lên cao khoảng nửa con sào, ánh nắng vàng chói quyện cùng vị mặn chát của gió biển, chạm vào khuôn mặt rát bỏng.Tôi và anh sãi từng bước dài trên bãi cát trở về sum họp cùng các anh chị trong tại sáng tác.
              Chiều hôm sau trên biển Nha Trang, tôi rảo bước chân nặng trĩu trên bãi cát chảy dài để ngắm biển. Buổi chiều ngày hè, biển đẹp thật. Mặt sóng, bãi cát, chiếc thuyền tất cả nhuộm một màu thật lãng mạn. Trước biển, tôi trầm mặc. Đúng lúc ấy, anh lại xuất hiện nhẹ nhàng như một làn gió biển.
              -Em nhớ nhà và nhớ con à?
              -Sao anh biết?
              -Linh cảm mách bảo anh biết được điều đó. Làm bạn em bao nhiêu năm sao anh lại không biết.Vả lại nỗi nhớ hiện rõ trên khuôn mặt em đấy. Anh cười ha ha.
              -Đúng, em buồn vì nhớ con nhưng ít thôi.
               -Vậy buồn vì lí do gì nhiều hơn?
            Tôi giả vờ đánh trống lảng:
               -Buồn vì những chiếc thuyền lênh đênh chưa tìm  được bến đổ. Tôi vừa nói vừa chỉ về hướng những chiếc thuyền.
               -Trời! Vậy mà anh cứ tưởng … Đúng là dân văn có khác.
               -Vậy còn anh là dân gì?
               -Ừ thì  … ừ thì … cũng như em thôi.
          Trước sóng nước mênh mông, anh chợt đọc những câu thơ tình rất hay của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh:
                   Chỉ có thuyền mới hiểu
                      Biển mênh mông nhường nào
                      Chỉ có biển mới biết
                      Thuyền đi đâu, về đâu

                      Những ngày không gặp nhau
                      Biển bạc đầu thương nhớ
                      Những ngày không gặp nhau
                      Lòng thuyền đau rạn vỡ …

              -Bộ anh cũng thích bài thơ này à?
              -Không những thích mà rất thích là đằng khác. Một bài thơ tình thật lãng mạng và ý nghĩa. Nó phù hợp với anh trong lúc này. “Những ngày không gặp nhau/ Biển bạc đầu thương nhớ / Những ngày không gặp nhau / Lòng thuyền đau rạn vỡ”
            -Anh đọc những câu thơ chất chứa đầy tâm trạng của một người đang yêu, đang nhớ nhung …  Anh đang yêu ai à? Nói cho em biết với!
         Anh cười nhẹ nhàng:
             -Khó nói lắm. Bí mật.
             -Anh hứa là không bao giờ giấu em chuyện gì  mà? Sao bây giờ…
         Giọng anh trầm trầm:
             - Xa trong gang tấc, gần ngay trước mặt.
           Tôi chợt quay người nhìn sang hai trái để tìm xem người mà anh cho là gần ngay trước mặt, ngay lúc ấy anh choàng tay qua vai tôi. Bờ vai tôi và bờ vai anh nghiêng nghiêng, mái tóc tôi chảy dài hết cả sang anh. Tim tôi đập xốn xang. Ánh trăng mười nhăm tròn trịa đang lững thững nhô lên khỏi mặt biển lấp lánh. Xa xa từng vì sao nhấp nháy giũa bầu trời. Bản nhạc giao hưởng của những con sóng cất lên rì rào vỗ nhẹ dưới chân chúng tôi.
                                          Hải Đăng


*****
                                                                                   
       Trần Thị Hằng, 
Giáo viên trường THCS và THPT Sơn Giang, 
Sông Hinh, Phú Yên
                           SĐT:01658559298
phunghang1@yahoo.com.vn



No comments: