Có một cô bé đến thăm tôi. Cô bé hát rất hay. Như xé tim
mình ra thành tiếng hát vậy.
Hôm ấy vào buổi sáng ngày rằm tháng bảy. Tôi nói với
cô: “Bác muốn con hát một bài hát Vu Lan
cho một người thường làm thơ Vu Lan, hát qua điện thoại Tôi nhắc điện thoại
lên, bấm số, và cô bé hát.
Rồi tôi nói với “người bên kia” “Chú nghe có hay không? Nếu hay thì sáng tác một bài thơ đáp tạ” 30
phút sau, bài thơ được hoàn thành.
Tôi lại nói: “Chú ơi, hãy làm thêm 98 bài nữa, cho thành một
tập. Mà phải làm nội trong một ngày thôi”
Thật là tuyệt vời: đúng sáng hôm sau, “người bên kia” đọc
cho tôi nghe 98 bài thơ qua điện thoại.
“Người bên kia” ấy là Hạnh Phương. Tập thơ ấy tên là “Ngọc”
– cũng là tên cô bé hát hay, có thực trong chuyện kể này, trong cuộc đời này. Còn
tập thơ Ngọc nói gì, nói những gì.
Xin mời đọc, mời nghe thì biết. “Thi trung tự hữu nhan như
ngọc”: lời xưa đã nói vậy mà.
Vu Lan Kỷ Sửu,
TRỤ VŨ
***
Sáng nay mới rời khỏi các Phật sự. Lòng lắng xuống bèn đọc
100 vần thơ Ngọc của nhà thơ Hạnh Phương
sáng tác chỉ trong một ngày, sau khi nghe một tiếng hát trong thanh vẳng lại từ
xa. Có hai ý nghĩ khởi lên trong tâm tôi:
Như từ lâu chờ đợi một người thân đi xa, bặt vô âm tín, bỗng
nhiên trở về, tác giả và người thân mừng mừng, tủi tủi, hàn huyên chi xiết…
viết ra thành 100 tiếng hát về diệu âm, diệu nghĩa, diệu lý, diệu hữu…
Có bận chúng tôi đã hình dung nhà thơ Trụ Vũ và nhà thơ Hạnh Phương đang đong đưa
võng bên dòng suối thực tại là để thường nghe tiếng hát diệu âm: chiếc võng ấy
là sự an tịnh của tâm thức, dòng suối ấy là toàn cõi hiện tượng giới này. Tiếng
hát ấy hôm nay đã được ghi lại trong 100 vần thơ Ngọc:
“ Thoáng võng giấc ngủ ngày
Châu ngọc ắp đầy tay
Lần thấy trong lại áo
Ngờm ngợp cả mình đây.”
“ Ba vạn sáu ngàn ngày
Lá ngọc cành vàng đây
Gia tài em sở hữu
Cung bậc – lá ngàn
bay.”
Thì vẫn xúc cảm về “như như” ấy, tôi định chia sẻ với nhà
thơ thêm vài nỗi niềm, nhưng sực thấy lời ghi của nhà thơ Trụ Vũ:
“ Thi trung tự hữu nhan như ngọc”
Bèn dừng lại để cho nguồn cảm xúc tiếp tục tuôn trào, tuôn
trào cho đến thời điểm: “Bồ đề tát bà ha”
Tỷ Kheo CHƠN THIỆN
Cảm đề, 22/1/2010
NGỌC
Hạnh Phương
Tướng hảo hằng ngưỡng Phật
Niềm thơ xinh ngân nga
Diệu âm hiến cúng Phật
Trái tim tình nở hoa
Đá kết tinh nên ngọc
Ngọc khéo đúc nên người
Bờ vai dài suối tóc
Mươn mướt dòng thơ khơi.
Giữa khuya rằm Vu Lan
Mới hay trăng ánh ngọc
Giữa cơ man khó nhọc
Nghe tiếng gọi oanh vàng
Bên bếp lửa mùa đông
Toan xe nuộc chỉ hồng
Châu ngọc lời thơ hát
Đẫm trăm ngàn suối sông
Những hạt sương như ngọc
Đậu trên lá cỏ thi
Chở trời trong như lọc
Ánh ánh ngời lưu ly
Tứ đẳng tâm vô lượng
Trong từng hạt bụi bay
Tam quy y vô thượng
Châu ngọc trái tim nầy
Nữa khuya nghe lá thở
Hoa kết nụ ngọc lan
Nữa khuya nghe tim thở
Nhân phẩm ngọc huy hoàng
Quê hương mình diễm lệ
Thần kinh trầm mặc thế
Ơi lá ngọc cành vàng
Mặc bao mùa dâu bể
Cung bậc bản tình ca
Môi hồng thơm nở hoa
Tình chân như châu ngọc
Cá lặn ồ chim sa
Thoáng võng giấc ngủ ngày
Châu ngọc ắp đầy
tay
Lần thấy trong lai áo
Ngờm ngợp cả mình
đây.
Phật nói kinh kim cương
Thơ ngân lời châu ngọc
Giữa đoạn trường nước mắt
Em hát lời chân phương
Ai bảo ngọn lá răm
Đắng cay lời ở lại
Ai hay rằng cỏ dại
Châu ngọc ấy chân tâm
Bảo châu như ý như
Chở đạo lý bi từ
Tiếng hát trong ngọc thốt
Chở huyền âm vô dư
Tít tắp ở phương đông
Lóng lánh mặt trời hồng
Lung linh bao châu ngọc
Tình yêu ơi mênh mông
Trên con đường sớm mai
Thoáng gót ngọc tiên hài
Lá mơn man gió hát
Khứ lai hề khứ lai…
Ngọc trời xanh khéo đúc
Niềm thơ xinh ngân nga
Diệu âm hiến cúng Phật
Trái tim tình nở hoa
Mây đành thua nước tóc
Tuyết thẹn nhường màu da
Chân tâm em châu ngọc
Vui hát khúc tình ca.
Bước chân an lạc đi
Nạm ngọc bích lưu ly
Trên dặm trường hạnh phúc
Bước từng bước uy nghi.
Tiếng trong veo trong veo
Trên môi hoa người ngọc
Cõi bụi hồng lăn lóc
Thảy thảy trong ngần theo
Ba vạn sáu ngàn ngày
Lá ngọc cành vàng đây
Gia tài em lộng lẫy
Cung bậc – là ngàn bay
Tiếng mẹ tiếng lòng tôi
Ngàn vạn dặm luân hồi
Nghe lòng nhau đắm đuối
Tiếng mẹ hiền ru nôi
Ngọc diệp kim chi vời
Kim chi tìm ngọc diệp
Pháp âm nào trùng điệp
Chở ánh nắng vàng khơi
Ba vạn sáu ngàn ngày
Lá ngọc cành vàng đây
Gia tài em sở hữu
Cung bậc – lá ngàn bay
Mỗi bước đi bước về
Mỗi thao thức tỉ tê
Mỗi tự thân ốc đảo
Ba cõi là hương quê
Đoạn trường mẹ nhớ con
Ruột bầm con nhớ mẹ
Từng âm giai thỏ thẻ
Đều lộng lẫy vàng son
Không phải tiếng nơi môi
Không phải là nơi thức
Bài thơ tròn âm vực
Ngần châu ngọc tinh khôi
Không ai đi một mình
Mơ hoa cỏ ngần xinh
Chỉ với cùng nhau bước
Trời đất mới lung linh
Tuổi mười lăm miên viễn
Tuổi trăng tròn như nguyện
Tự như khứ như lai
Giữa đôi bờ dâu biển
Xót chân trời góc bể
Nghe lắng tiếng quê hương
Sắt cầm ngân huyết lệ
Mỹ nhân hề nhất phương
Đi trong gió trong mưa
Ngậm ngùi nhớ mẹ xưa
Dặm khuya vai gánh nặng
Cho con mình bài thơ
Ngọc tinh khôi là ngọc
Mặc ai giũa ai mài
Tròn trĩnh niềm tam học
Như thị là như lai
Trầm hương thơm tóc mẹ
Tiếng hát ngọt môi hồng
Mưa lâm thâm lá hẹ
Châu ngọc thốt ngần trong
Thuở mẹ sinh thành em
Sinh thành cùng tiếng hát
Sinh thành giữa bóng đêm
Ánh trăng vàng ngọc dát
Lắng nghe tiếng chính mình
Ngọc như ý giữa tim
Hồn nhiên như vốn vậy
Như tím biếc hoa sim
Vô ngã trong từng câu
Vô cầu trong từng chữ
Bao âm giai bao tình tự
Bấy châu ngọc nhiệm mầu
Tuổi thơ ấu xa quê
Ai hẹn được ngày về
Lắng tiếng chiều xao xuyến
Khúc nhạc lòng tái tê
Nhắm mắt lại thì nghe
Thiu thiu ngủ thì nghe
Ngọc châu lời thơ hát
Tiếng mẹ ru trưa hè
Em về em lại đi
Từng mỗi bước xuân thì
Mỗi gót hồng trở lại
Mỗi nẻo đường lưu ly
Giữa đêm khuya dìu dặt
Cầm sắt nọ huyền âm
Ơi năng nhân tịch mặc
Vô thân ngọc huyền cầm
Tiếng hát kia vốn đẹp
Mặt đất này thơm hoa
Biển trời đâu nở hẹp
Không cho mình với ta
Tủm tỉm nụ anh cười
Ngọt ngào lời em hát
Cánh đồng mùa vàng hạt
Chạu ngọc rạng đất trời
Mặc dù ai khiếm thị
Thấy em hát… bằng nghe
Thấy nghe đều như thị
Mưa ngọt nắng vàng hoe
Có mẹ thì có cha
Có mắt ắt có ta
Có môi thơm tiếng hát
Hải triều âm ngân nga
Thắng bỉ thế gian âm
Đức Phật ba ban tặng
Diệu âm quán thế âm
Lời mẹ ta căng dặng
Chẳng nhọc tìm đâu xa
Ở ngay trước sân nhà
Cành hoa mai đua nở
Khúc ngâm xuân mượt mà
Ba ngọ bốn bề trời
Ta mình vừa quen biết
Nhớ thương hoài da diết
Giữa cát bụi luân hồi
Đừng tự trầm mình xuống
Tự mình thắp đuốc đi
Đừng vong thân luống cuống
Tự tâm mình lưu ly
Đem đời mình cá cược
Vào túy tửu cuồng ca
Hỏi làm sao hiểu được
Tiếng oanh vàng thiết tha
Đem lòng người mưa gió
Toan hiểu đời gió mưa
Thoáng tan sương đầu ngõ
Cuối trời mây vén chưa
Hệt như được ở nhà
Trong vòng tay mẹ cha
Cứ trong ngần ngọc thốt
Nở vô lượng đàm hoa
Tự mình trau giũa mình
Tự mình tự đẹp xinh
Tự mình cùng cát bụi
Mừng đoàn tụ trùng sinh
Tiếng em hát nuột nà
Dìu bước người đi tới
Tình yêu ơi vời vợi
Cứ như là, như là…
Có nghe thì có hát
Phảng phất ngọn gió lành
Có biển khơi dào dạt
Trời xanh càng thêm xanh
Đâu dám cá cược rằng
Người không ai đủ sức
Lắng nghe tai người hát
Ròng rã suốt đêm trăng
Ngọc không trau không giũa
Ai biết ngọc quang huy
Lá không xanh mướt lụa
Ai biết hồn kim chi
Phật có nói gì đâu
Thơ náo nói gì đâu
Ngọc châu ngân tiếng hát
Trời thơm hương hoa ngâu
Một tiếng rằng thưa
Hai tiếng dạ thưa
Cành váng lá ngọc
Chấp chừ gió mưa
Trang nghiêm ca lăng già
Trang nghiêm lời chim hót
Trang nghiêm mình tuệ giác
Ngọc thốt hằng hà sa…
Tuệ cho mình sức sáng
Tiếng cho đời dịu âm
Tình cho mình lai láng
Phúc tuệ ngọc quang ân
Ai chắc rằng tiếng hát
Châu ngọc ấy vô hình
Trong ngân ngàn cánh bạc
Giữa vòm trời lung linh
Ngọc đúc chốn lam điền
Lá biếc biếc trúc viên
Thơ về quy cửa Phật
Vị mật ngọt hương thiền
Thuở vào ta thấy ngọc
Thở ra mình thấy châu
Từng chân tơ kẻ tóc
Hằng sa lẽ nhiệm mầu
Chén ngọc đựng lệ ngọc
Tình mỵ nương trương chi
Người ngọc niềm thơ ngọc
Năm tháng hoài phương phi
Đã lâu không về nhà
Thoáng võng điều trở giấc
Châu ngọc thơ một tòa
Đón ta về diệu mật
Lá phải được quyền xanh
Mây được quyền phiêu dạt
En được quyền ca hát
Mặt Trời quyền long lanh
Mỗi mình viên dung mình
Bằng tiếng hát tròn xinh
Mỗi mình trau chuốt một
Niềm châu ngọc trung trinh
Châu ngọc để sẵn cho
Cơm áo để ấm no
Tiếng ca em ươm mật
Lừng giai điệu tự do
Vắt cạn máu tim mình
Châu ngọc ngân lóng lánh
Nguyệt trong, viền thiền ảnh
Muôn thuở rằm tròn xinh
Có một lẽ diệu thường
Bất hoại ngọc – kim cương
Có tiếng lời người hát
Đồng vọng cả mười phương
Mỗi bước em lợi hành
Mỗi bước mình đồng sự
Hát lời kinh vô tự
Châu ngọc mắt ai xanh
Tự thân thơ là ngọc
Người ngọc giữa trang thơ
Bốn mùa ân mưa móc
Chân như đẹp mỗi tờ
Quán hành thâm tự tại
Ngọc châu lời bất hoại
Lá biêng biếc ngần xanh
Rằm trăng vành vạnh mãi
Tiếng ngọc giữa lòng thơm
Thơ đẹp giữa tim đơm
Từ đâu mà có vậy
Tự vô thủy nguồn cơn
Thơ mộng ngập tràn nhau
Tiếng hát ngập tràn nhau
Tròn xin từ vô thủy
Tròn vẹn ngàn muôn sau
Chuốt tròn vành tiếng hát
Cho lá biếc non tơ
Nhã ngọt ngào nốt nhạc
Cho tình hồng đêm mơ
Thuở trời đất giao hòa
Sinh thành nên cỏ hoa
Mẹ sinh thành tiếng hát
Tròn trĩnh niềm âu ca
Nữa khuya lạc bước đời
Nữa khuya tiếng vàng rơi
Ơi từ vô thủy nọ
Biêng biếc mộng xuân ngời
Thoáng oanh vàng tiếng hát
Đằm thắm khúc sinh ca
Chân dung cơn gió mát
Thơm lành cả thịt da
Như thực cũng như hư
Siêu hình cùng hiện thực
Tiếng hát ngần tứ đức
Tuệ giác ngời như như
Mượn tia sáng mặt trời
Niềm bình minh em hát
Mượn biển xanh dào dạt
Khuya vọng tiếng trùng khơi
Cứu cánh của tiếng hát
Cung bậc của niềm thơ
Đoạn trường ơi luân lạc
Đòi đoạn thúy kiều thơ
Mẹ cho con tiếng hát
Đời cho mình bài thơ
Người bẫy ta canh bạc
Tình tận hiến giấc mơ
Hương giang trẫy chuyến đò
Câu mái nhì đưa đẩy
Trằm khơi hương biếc dậy
Dòng thịt thủy thơm tho
Trong tư thế kiết già
Tim hồng ngân lời ca
Đất trời chung nốt nhạc
Mưa hoa mạn đà la
Một thoáng nghe người hát
Diệu hữu tự tròn đầy
Một thoáng nghe gió hát
Ba đời cùng vui lây
Có tiếng hát ngọc tuyền
Có tứ thơ mộc mạc
Tự thể vốn sơ nguyên
Đá vàng ai khóe tạc
Mật ngữ nơi em là
Nụ cười thơm hương hoa
Diệu ngữ ở em là
Tiếng hát tròn ngân nga
Mỗi tiếng hát: bước chân
Khai phá mỗi con đường
Về phương trời bản thệ
Rạng ánh hồng thanh lương
Giữa đoạn trường gió mưa
Giữa tăm tối lọc lừa
Em tròn xinh tiếng hát
Tao nôi lành ru đưa
Không hẹn cũng chẳng hò
Chẳng nhận chẳng phải cho
Hồn nhiên lời gió hát
Chim vành khuyên líu lo
Ca từ nơi hơi thở
Ca từ sâu trong tim
Ca từ trong nức nở
Ca từ ơi diệu âm
Trong tư thế kiết già
Trái tim hồng ngân nga
Khúc tình ca vũ trụ
Mưa hoa mạn đà la
Đi về - cõi tịnh – thơm
Lòng trong, ngon bát cơm
Ngát hương thiền duyệt lạc
Châu ngọc tình hương đơm
Vượt non cao vực sâu
Tìm ngọc ngọc nơi đâu
Về nhà ngồi tĩnh tại
Lóng lánh mình minh châu.
Mắt xanh tròn hạt khóc
Thơ xinh tròn hạt ngọc
Tình yêu thảy tròn xinh
Ba đời vui thơ ngọc
Tiếng hát sức thôi miên
Vẳng vọng từ sơ nguyên
Ngân nga từ cõi biếc
Xuyên suốt tận vô biên
Ơn người đời cơm cháo
Tình người thơm tương chao
Đã thực vực được đạo
Vực đêm, đêm sáng sao
Mỗi chân tơ kẻ tóc
Thảy tròn xinh phận người
Mỗi cánh hoa nụ cười
Thảy tròn duyên thơ ngọc
Hôm qua em mang về
Tiếng ngọc thốt pha lê
Hôm nay em hẹn sẽ
Hát tình ca hương quê
NGỌC
Nhà xuất bản THANH NIÊN
Chi nhánh 270- Nguyễn Đình Chiểu-Q.3 – Tp HCM
Chịu trách nhiệm xuất bản
MAI THỜI CHÍNH
Biên tập :
NGUYỄN TRƯỜNG
Sửa bản in :
TÁC GIẢ
Giữa Vời ,
TN , HÀ NỘI, 2009
Ngọc , TN , HÀ NỘI, 2010
Vài dòng về tác giả:
Tên thật : Hoàng Kim Bính
Sinh ngày : 20.5.1947
Người làng Gia Độ, xã Triệu Độ, huyện Triệu Phong, tỉnh
Quảng Trị.
Hiện sinh sống ở ấp Suối Cát 1, xã Suối Cát, huyện Xuân Lộc,
tỉnh Đồng Nai
Email: hkbhanhphuong47@yahoo.com.vn
ĐT: 0985734265 - 0613871830
TÁC PHẨM :
Bài Thơ Chiều Tím, nxb Nến Hồng, Sài gòn, 1972
Sen Cúng Bụt, nxb Văn Nghệ, HCM, 1994
Bóng Mát, nxb Trúc
Lâm , USA ,
1997
Phật là Cha mẹ, nxb Thanh Niên (TN), HÀ NỘI, 2007
Mẹ Tôi Vô Ngã, TN, HÀ NỘI, 2007
Dạt Dào Ngày của Mẹ ,
TN , HÀ NỘI, 2010
Thưởng Lãm Thơ Văn Đương Đại, TN, HÀ NỘI, 2010
Nguồn Suối Tình Thương ,
TN , HÀ NỘI, 2011
Hoa Ưu Đàm Nở ,
TN , Hà Nội, 2012
CHỦ BIÊN CÁC TUYỂN TẬP:
Cánh Hạc Trời Tây, nxb Tổng Hợp, TP HCM, 2003
Trời Một Phương, nxb Hội Nhà Văn VN, HÀ NỘI, 2005
Ngàn Dặm Tình Thơ, TN, HÀ NỘI, 2006
Nguồn Suối Tươi Mát 1, TN, HÀ NỘI, 2007
Nguồn Suối Tươi Mát 2, TN , HÀ NỘI, 2007
Suối Nguồn Vô Tận ,
TN , HÀ NỘI, 2008
No comments:
Post a Comment