ĐÌNH THU |
CHUYỆN Ở TRẦN GIAN
Viết tặng Xuân Điểm
Cứ bớt
Đừng thêm
Nỗi đau sẽ mất
Sống hồn nhiên
Mọi thứ sẽ giản đơn
Chuyện ở đời
Đừng có thiệt, hơn
Vạn vật chẳng bao giờ tuyệt đối
Phải thật thà
Đừng gian dối
Giấc ngủ luôn ngập tràn yêu thương
Cứ sống bình thường
Mọi điều sẽ không phức tạp
Ở trần gian
Xin đừng cúi rạp
Nhân cách !
Chính là sự phân định của muôn loài.
PHIÊN BẢN NHỚ
Vốc một nắm thời gian
Ném về phía biển
Phù sa nồng nàn trôi …
Tiếng ầu ơ miền lặng
Khát một thời trên nôi
Nụ cười vang
Ta lớn !
Vươn vai
Ngồi hát với người
Bậc thang đời
Lên, xuống …
Ngoảnh mặt đi
Để rồi !
Nhìn sông thiên cổ trôi về biển
Em khuất sau bãi bồi
Gọi mãi thời gian nghe tiếng vọng
So dây … phím đời trôi
Hỏi ?
Ghềnh thác
Xin làm viên đá cuội
Ngàn năm sau mòn với hư vô
Phiên bản nhớ viền quanh mắt biếc
Trùng khơi
Thăm thẳm nét hoang mờ.
Thấy cát trắng
Nhớ !
Quê mình
Cả đời
Rong ruổi
Kiếm tìm
Hào quang
Thương cho
Một kiếp
Dã tràng
Ngồi trên khát vọng
Vỡ ngàn ước mơ.
ĐÌNH THU
No comments:
Post a Comment