Xướng:
Lê thiên Minh Khoa
CẢM HOÀI
Có phải đi rồi đi mãi đâu !
Người đi để lại những đêm thâu
Mòn khuya chỉ một mình em thức
Nhầu tóc còn bao nửa sợi sầu
Nhìn ngọn Chứa Chan chan chứa nhớ
Trông dòng Thương Bạc bạc thương đau
Chừ tang thương quá, thương thương lắm
Chưa thấy trùng dương đã trắng đầu!
Họa 11-23:
Họa 11:
Lê Trường Hưởng
ĐẾN BẠC ĐẦU!
Em đã đi rồi đến tận đâu ?
Để anh thao thức suốt canh thâu
Lòng dâng dâng ngập niềm thương nhớ
Dạ đắm đắm sâu nỗi hận sầu
Hồng Lĩnh lĩnh bao điều nuối tiếc
Lam Giang giang lắm chuyện buồn đau
Tình yêu chung thủy yêu chung thủy
Còn giữ vẹn nguyên đến bạc đầu!
Họa 12:
Nguyễn Thanh Bá
KỶ NIỆM ĐẦU
Giã biệt nhau rồi người ở đâu ?
Để buồn gối lẻ thức canh thâu
Đường hoang màu nắng chừng phai nhạt
Vườn lạnh sắc hoa cũng héo sầu
Nhìn thác Ba Lòng lòng quạnh quẽ
Ngắm trăng Vỹ Dạ dạ buồn đau
Chiều nương cánh nhạn mờ sương núi
Vương đọng trong ta kỷ niệm đầu.
Họa 13:
Nguyễn Thanh Xuân
QUÊ XƯA
Quê kiểng tôi nghèo ai biết đâu
Chăn đơn gió thốc trắng canh
thâu
Gió lùa cháy mặt kêu chi khổ
Nước đạp treo chân biết mấy sầu
Lúa lũ cuốn trôi, trôi quá xót
Người tràn theo vớt, vớt thêm đau
Âm thầm chịu đựng đời cơ cực
Từ lúc trẻ thơ đến bạc đầu.
Hà Nội, mùa
lũ 2012
Họa 14:
Thanh Dạ
NHỚ CỐ NHÂN
Ngày cũ bây giờ ở chốn đâu
Ta tìm trong mộng suốt canh thâu
Người ơi, thuở ấy đêm không ngủ
Bạn hỡi ngày xưa dạ đượm sầu
Chờ mỏi mòn hoài càng thấm khổ
Ngóng vô vọng mãi lại thêm đau
Hễ còn xa cách còn mong đợi
Nỗi nhớ như sương nhuộm mái đầu
Làng Hóp, 03h00, 09-10-2012
Họa 15:
Nguyễn Thanh Xuân
CHỜNG CƯỚI (1)
(Họa mượn vận bằng từ cổ Quảng Trị)
Ơi eng (2) thợ mộc dờ( 3) eng đâu (4)
Chờng cưới tui (5) ưng đục mộộng (6) thâu
Khít rịt, trơn tru, rờ (7) mới sướng
Hở hang, dam dở (8) ngó thêm sầu
Lắp thang cứng, cứng ngồi khôông (9) lọi (10)
Trãi vạt (11) êm, êm nằm đợ (12) đau
Dún (13) thử mà nghe kêu trẹo tréc (14)
Coi dư (15) chưa! Mần lại từ đẩu.
Chú thích: Phương ngữ Quảng Trị:
1, Giường; 2,
Anh; 3, Nhờ; 4, Làm, đóng; 5, Tôi;
6, Mộng; 7,Sờ; 8, Nham nhở; 9, Không; 10, Gãy; 11, Giát giường; 12, Đỡ; 13, Nhún; 14. Kót két; 15, Như
Họa 16:
Tạ Anh Ngôi
BIỆT LY
Người đã bỏ đi mãi tận đâu
Để ta thương nhớ suốt canh thâu
Đêm tàn sương lạnh thêm thao thức
Trăng khuyết gió lay gợi cảm sầu
Lên núi Đá Chồng chồng đá nhớ
Ra hồ Than Thở thở than đau
Bao nhiêu nước mắt buồn ly biệt
Chờ đợi hoài mong bạc
mái đầu!
Nhân Hưng, 5h ngày 11-10-2012
Họa 17:
Trần Ngộ
(Lâm Đồng)
THỦY CHUNG
Kẻ đó người đây xa cách đâu
Mà sao vương vấn mãi ngàn thâu
Trăng treo sương tối làm hoa tủi
Gio gác mưa khuya khiến nụ sầu
Ngắm bóng mây bay bay nỗi nhớ
Trông màu tuyết phủ phủ niềm đau
Chao ôi! thương quá... ôi! thương quá
Ươc nguyện cùng anh tới bạc đầu
Họa 18:
Lê Chí Phóng
(Câu Nhi, Hải Lăng, Quảng Trị)
CẢM HOÀI
Đừng hỏi cách ly bởi tại đâu?
Để rồi trằn trọc suốt canh thâu
Bao đêm dài thở than than thở
Những tháng ròng sầu thảm thảm sầu
Lại lắm xót thương thương lại xót
Càng thêm suy nghĩ nghĩ càng đau
Tại anh tại ả nên suy thoái
Rối rắm ăn năn đến bạc đầu
Họa 19:
Lê Đăng Mành
(Văn Quỹ, Hải Lăng, Quảng Trị)
YÊU MÃI!
Đã đi có biết chắc về đâu ?
Người ở sầu dâng lòng chạnh thâu
Vời vợi buồn thương lên xót cảm
Bời bời tiếc nuối nhói cung sầu
Nghìn trùng xa cách, cách nhung nhớ
Muôn dặm ngăn chia, chia nỗi đau
Dâu bể dòng đời tan
tác quá
Thì yêu hơn thuở gặp ban đầu…!
Họa 20:
Lê Giao Văn
NỖI LÒNG NGƯỜI ĐÀ LẠT
Đà lạt sương mờ đến tận đâu !
Mà sông Seine cuộn sóng canh thâu
Hồ chưa lắng xuống niềm tâm sự
Thông vội trườn cao mấy tán sầu
Hoa lũng “Tình Yêu”
vừa chớm nở
Trăng lầu “Mộng Đẹp”
rướm niềm đau
Người đi xa biệt chân mây trắng
Phố lạnh riêng ai
tuyết nhuộm đầu.
Họa 21:
Nguyễn Tường
NHỚ MONG ĐÀ LẠT
Chưa dễ gì quên Đà Lạt đâu,
Từng ngày mong nhớ tựa ba thâu(*)
Kìa chiều sương xuống thông rung nhớ,
Nọ sáng mây lên suối chảy sầu.
Nhớ sắc Cúc Vàng vàng nuối tiếc,
Thương màu Phượng Tím tím hờn đau.
Ngày về mong quá mong mong quá,
Cho dẫu thời gian bạc mái đầu.
Nguyễn Tường, NY May 31, 2012
(*) thâu : mùa thứ ba, sau mùa hạ, trước mùa đông.
Nghĩa rộng : Năm. Một ngày đằng đẵng xem bằng ba thâu.
(Chú thích của tác giả)
Họa 22:
Quang Tuyết
MỘT THỜI ĐÃ QUA
Duyên lỡ tình tan phận mãi đâu
Ai người cô quạnh
suốt canh thâu
Linh Sơn cảnh thức bao tâm sự
Than Thở miên mang mấy hận sầu
Hương sắc nhạt nhòa, nhòa sắc nhớ
Xuân tình mòn mỏi, mỏi
tình đau
Một mình lặng lẽ dòng dư lệ
Thương một đời hoa bạc mái đầu
Họa 23:
Hoàng Kim Liên
HOÀI CẢM
Người đã đi rồi. Nay
ở đâu?
Để ta khắc khoải suốt canh thâu.
Dải dầu năm tháng vương màu nhớ,
Mòn mỏi ngày đêm vướng
giọt sầu.
Gọi Cuội tâm tình - tình bạc bẽo,
Nhìn trăng kể chuyện - chuyện niềm đau.
Phế hưng, hưng phế đời gian dối,
Mới đó mà nay đã bạc đầu./.
Lê Thiên Minh Khoa biên tập và gời đăng
Lê Thiên Minh Khoa biên tập và gời đăng
No comments:
Post a Comment