Tác giả Phạm Ngọc Thái (Ảnh ký họa) |
NGƯỜI ĐÀN BÀ
CHỨA LINH HỒN THÁNH LINH
Người đàn bà anh mãi mãi không quên
Nàng đã lẫn vào trong cát bụi
Sống nổi trôi hay tháng ngày cảm khoái
Có bồi hồi nhớ lại quãng tình qua?
Anh đã yêu từ ánh mắt như sao sa
Vòm ngực tiên trắng mềm, nóng hổi
Em mở rộng động trinh
để anh vào tận sâu hứng khởi
Lúc sướng vui em đã uốn mình...
Ôi, tạo hoá sinh ra cái của em
để gieo hoa cho thế thái nhân tình
Vĩ đại và vô biên
Anh trải thơ lên đời viết về tình yêu, cuộc sống
Trái tim em chứa linh hồn thánh linh.
Trấn át ác quỉ bạo tàn!
Anh khắc hình hài em vào vũ trụ
Biểu tượng lớn lao của chúng sinh
Sự tồn tại muôn đời. Vần xoay thế giới.
Cả chiến tranh và trong cả hoà bình.
Trích tập "Hồ Xuân Hương tái lai" tr.291
THÀNH-PHỐ-THUỶ-TINH-ANH TAN VỠ
Hà Nội thầm anh đi suốt đêm
Trời sao xa xanh và hoa sữa trắng
Thành-phố-thuỷ-tinh-anh chông chênh sáng
Buồn, rất buồn nên anh lang thang.
Mỗi hạt buồn mấy trăm giọt mưa tan
Tóc cũng không còn đen nữa
Em vẫn vui trong nhà say giấc ngủ
Một chung lòng anh thổ cả không gian.
Gánh cuộc đời xếp đầy nỗi lo toan...
Thành-phố-thuỷ-tinh-anh tan vỡ,
Anh đi trong gió mưa đêm cô đơn bất tử!
Nghe tiếng phố xa giun dế đệm dương cầm.
NGUYỆT CỦA CHỊ HẰNG
VÀ NGUYỆT CỦA EMNguyệt của chị Hằng giống nguyệt em không nhỉ?
Kỷ niệm dưới hàng cây lá đổ
Nhớ không em bao đêm
Ta đã cùng nhau trong trăng…
Đêm động tình nguyệt em hoá mênh mang
Khi vơ vẩn giống vầng trăng khuyết
Lúc buồn đau lại khép nguyệt vào trong.
Và thế giới sẽ chỉ là cái bóng
Với những hồn ma vất vưởng chơi vơi
Nếu như em không có nguyệt
Thì loài người làm gì còn sự sống nữa, em ơi!
Nguyệt em mở ra một hang động tuyệt vời!
Ta bất chấp hiểm nguy lao vào đó
Dù buổi mát trời hay đầy mưa gió
Nguyệt em là ánh sáng để ta soi.
Phạm Ngọc Thái
ngocthai1948@gmail.com
No comments:
Post a Comment